Người dịch: Ying
Biên Soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Sau khi Bàn Tử hét lên thì liền lao vào trong, người bên ngoài đương nhiên muốn ngăn cản, nhưng lúc này Bàn Tử cũng trở nên hung hãn, lao vào đám đông như một con bò, cả người anh ta đấm đá lung tung, tuy nhiều người nhưng không có ai có thể ngăn cản anh ta.
Vốn dĩ Bàn Tử bên này đã động thủ, nên tôi cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đánh lớn, tuy thân thủ của tôi không bằng người khác nhưng tôi đi theo sau hai người họ thì thể nào cũng phải tung ra được vài cú đấm. Anh trai tôi vẫn bình tĩnh uống trà và không có ý định ra tay.
Tôi thì thầm với anh trai: “Anh ơi, Bàn Tử đang giúp chúng ta. Nếu chúng ta không làm gì thì có phải hơi vô ơn không?”
Anh trai quay lại nhìn tôi, nở nụ cười hiếm hoi và nói: "Em luôn tò mò về thân phận của Bàn Tử đúng không? Vừa hay có thể cho em thấy môn phái của cậu ta lợi hại đến mức nào."
Tôi không nói gì, tôi hiểu ý của anh trai, anh ấy muốn Bàn Tử tiết lộ thân phận thật trước mặt Lão Lưu, nhưng điều này có chút không thích hợp, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lão Lưu và Bàn Tử. Một khi Bàn Tử thật sự gặp nguy hiểm, bất kể anh trai có ra tay hay không, tôi cũng nhất định sẽ xông vào.
Lúc này, Lão Lưu cau mày hỏi Đường Nhậm Kiệt: "Tên mập này không phải là lính của cậu vào mộ sao?"
Đường Nhân Kiệt gãi đầu nói: "Tên này này tính tình quái dị, không nghe theo sự sắp xếp. Lúc đầu tôi dự định để hắn ta đến phá tình hình, ai biết hắn ta hiện tại không đứng về phía chúng ta."
Lão Lưu trừng mắt nhìn Đường Nhân Kiệt và nói: "Cậu nhìn xem những việc tốt mà cậu làm đi!"
Nói xong, ông ta cười lạnh nói: “Nếu không phải người của chúng ta thì không cần phải nhịn nữa, tôi cũng không còn nhiều kiên nhẫn nữa.”
Đường Nhân Kiệt gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi biết nên làm như thế nào."
Nói xong, Đường Nhân Kiệt ra hiệu với những người xung quanh, những người đứng cạnh Lão Lưu và Đường Nhân Kiệt đều lấy ra một con dao sáng chói lao về phía Bàn Tử.
"Bàn Tử, cẩn thận!" Khi thấy bọn họ đều đã di chuyển, Bàn Tử không phải là người giỏi đánh nhau, thấy phía sau anh trai có một cái ghế, tôi cầm cái ghế lên lao ra ngoài, những người đứng bên cạnh tôi thấy tôi chuẩn bị hành động, một số người cũng lao tới, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì và ném cái ghế vào những người đang lao tới. Ở ngoài đời thật làm gì có cao thủ như anh trai tôi, Lý Thanh hay Trần Đông Phương chứ? Tôi dùng hết sức đập mạnh một cái nữa, tên đó không tránh được, tôi lấy ghế đập vào đầu anh ta, anh ta hét lên ngã xuống đất không đứng dậy được.
Sau khi ném cái ghế qua đó, tôi rất ít khi đánh nhau, sau đó đầu óc tôi như trống rỗng, tôi nghiến răng nghiến lợi nhặt cái ghế lên, nhảy múa như một con hổ, sau khi hạ gục thêm hai người nữa, tôi cũng bị ăn mấy cú đấm, vài cú đấm này đã làm tôi hoàn toàn nổi máu. Tôi nghiến răng và vung chiếc ghế như một con chó điên và đập vỡ nó trong đám đông. Một lúc sau, tôi bị hất xuống đất và cái ghế rơi ra. Tôi đưa tay ôm đầu, chỉ cảm thấy rất nhiều cú đấm và bàn chân rơi xuống trên người mình như những hạt mưa, kỳ lạ là lúc này tôi không hề cảm thấy đau đớn gì, cảm giác duy nhất là muốn đứng dậy đánh đấm, đánh được một người coi như lấy lại vốn, đánh được hai người coi như lời.
Sau đó tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, toàn thân tôi được một tay của anh trai nhấc lên, những người vừa đánh tôi đã ngã xuống đất, anh trai tôi mỉm cười và phủi bụi trên người tôi nói: “Đánh đấm không thích hợp với em, mau về nấu nước pha trà, đừng để nguội.”
Nói xong, anh trai lao ra ngoài.
Khi anh trai động thủ hoàn toàn khác với sự mỹ miều của Lý Thanh, anh ấy lấy sức mạnh để kiềm đối thủ, lao vào đám người, cũng không tránh khỏi những cú đấm giáng xuống người, trong mắt anh dường như chỉ có người đứng gần nhất, một cú đấm của anh cũng đủ để hạ gục một người.
Anh trai cứ như vậy lao về phía trước, vừa lao tới lại phát hiện không có ai dám đến gần anh, những người vốn vây quanh anh lại từng bước lùi lại.
Sự dũng mãnh của anh trai cuối cùng đã giải thoát được Bàn Tử đang bị mắc kẹt trong rắc rối, Bàn Tử lúc này trên mặt đầy máu, không biết là của mình hay của người khác, cuối cùng anh ta lao ra khỏi đám đông. Trên tay cầm một chiếc túi, cầm một con dao đẫm máu, anh ta đứng cùng anh trai, quay lưng lại nhưng không ai dám đến gần.
"Rác rưởi!" Lão Lưu chửi rủa, sau đó nói với người đàn ông trung niên mặc áo trắng đứng bên cạnh: "Đây là Tôn Trọng Mưu lần trước tôi đã nói với cậu, cậu đã thấy rõ chiêu thức của cậu ta chưa?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận