Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 162: Chồn Tinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
"Bà lão chồn đó hỏi tôi, tôi nói tôi ở tại Phục Địa Câu bên dưới núi, bà lão đó nói, bà ta và Trần Thiên Phong có giao ước, không giết người nhà họ Trần, nhưng tôi không mời mà đến đi vào địa bàn của bà ta, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó thoát, cho nên cmn để cho con chồn kia cắn tôi một cái, còn nói tôi phải giúp Trần Thạch Đầu hắn, nếu như không giúp, thì sẽ lấy mạng của tôi!" Trần Thanh Sơn nói xong, trực tiếp vén ống tay áo lên một cái, nói: "Diệp Tử, cậu nhìn vết cắn này xem, chú có nói dối không? Cậu xem chỗ này này!"
Tôi nhìn lên trên cánh tay của Trần Thanh Sơn một cái, chỉ thấy một hàng dấu răng, dấu răng quây thành một vòn tròn màu xanh tím, phần thịt đó gần như bị thối rữa.
"Ghê vậy à?!" Tôi nói.
"Răng của con chồn, nó có độc đó!" Trần Thanh Sơn nói. Sau đó ông ấy giận đùng đùng nói: "Nhìn thấy thím cậu rồi chứ? Một người phụ nữ của gia đình, cái đé* gì vậy, ông đây suýt chút nữa là mất cả mạng, bà ấy cứ nhất quyết nói cánh tay tôi là do tiểu yêu tinh nào cắn, tôi nói không sai, đúng là yêu tinh cắn, bà ấy không tin, còn nói là hồ ly tinh, tôi nói không phải hồ ly tinh mà bà ấy còn ầm ĩ với tôi, vết cắn này nhất định là tôi tán tỉnh với cô nào nên cắn ra, có cô nương nào tán tỉnh mà gu mặn thế này không?"
Tôi vốn đang căng thẳng muốn chết, nghe Trần Thanh Sơn nói câu này xong, phụt cười hì hì, tôi lại nhìn vết thương đó, đúng thật là giống như dấu răng của phụ nữ, liền nói: "Ai ya, chuyện này chú nói với cháu thì cháu tin, chứ nói với người khác là bị chồn cắn thì ai mà tin? Thím ghen như vậy cũng là vì yêu chú thôi, đừng vì chuyện này mà cãi nhau với thím."
"Tôi cũng đâu có muốn cãi nhau với bà ấy, tôi vốn vì chuyện này mà rầu muốn chết, bà ấy còn cứ tóm mãi không buông, cậu nói xem tôi có phiền không? Diệp Tử, chuyện này tôi vốn không muốn nói với ai hết, nói ra thì con chồn kia sẽ giết chết cả nhà tôi, nhưng tối qua tôi đã nhìn thấy bản lĩnh của Bàn Tử kia rồi, tôi phải nói ra, phải giết chết mấy con chồn này, bọn chúng là một giuộc với Trần Thạch Đầu." Trần Thanh Sơn nói.
"Bây giờ cháu kêu Bàn Tử q·u·a đây nhé?" Tôi nhìn Trần Thanh Sơn nói.
"Đừng, cậu nói với anh ta, bảo anh ta giả vờ như tự phát hiện ra, lỡ như anh ta không diệt được con hoàng bì tử, chú không muốn bị liên lụy, không phải là chú nhát gan, nếu chú một thân một mình chết thì chết thôi, vấn đề là còn có thím cậu nữa, còn có con gái." Trần Thanh Sơn nói.
Tôi gật đầu, nói: "Được, thật ra cháu cũng có ý này, chuyện này chú đừng nhúng vào nữa."
Lúc này Trần Thanh Sơn lại rót một ly rượu, nhìn tôi rồi nói: "Diệp Tử à, chú biết gần đây cậu mới biết những chuyện vặt vãnh trong thôn, nhưng thật ra chú đã biết từ lâu rồi, chú Ba giấu rất kĩ thì chú không rõ, còn chuyện Trần Trụ Tử có bản lĩnh thì chú đã biết từ trước, cậu có biết bây giờ chú hối hận thế nào không, năm đó chú đi học quyền thuật cái gì chứ? Lẽ ra chú nên đi tìm một đạo sĩ để bái sư, thì còn đâu ra lắm chuyện lặt vặt như vậy?"
"Làm sao chú sớm biết được chuyện của chú Trụ Tử?" Tôi nhìn Trần Thanh Sơn nói, tôi cho rằng ông ấy say nên mới nói vậy.
A·i ngờ ông ấy lại nói: "Từ năm năm trước rồi, có một khoảng thời gian chú cùng với Trần Trụ Tử lên thành phố làm trong đội xây dựng, lúc đó chú đã biết Trần Trụ Tử hắn có bản lĩnh, là bản lĩnh thật sự đấy."
Tôi vốn còn muốn đi gấp, đi tìm Bàn Tử để báo lại tình hình đang thế này, hoàng bì tử thành tinh, chuyện này lần đầu tiên tôi nghe nói, nhưng vừa nghe thấy Trần Thanh Sơn nói đến chuyện liên quan đến chú Trụ Tử, tôi có hứng thú ngay lập tức, liền ngồi xuống rồi nói: "Nói cháu nghe thử xem."
Sau đó, Trần Thanh Sơn liền kể quãng trải nghiệm mà năm đó ông ấy cùng chú Trụ Tử làm việc ở công trường trong thành phố, nghe có vẻ như cũng khá là ly kì.
Năm đó Trần Thanh Sơn và chú Trụ Tử làm việc ở công trường, chú Trụ Tử còn là người đứng đầu một nhóm n·h·ỏ·, bởi vì chủ thầu khoán kia là cháu bên ngoại ở xa của chú Trụ Tử, đột nhiên có một hôm đào được một chiếc quan tài ở công trường này, bên trong quan tài còn có một bộ nữ thi, trên người còn có không ít đồ bồi táng lớp vàng lớp bạc.
Người cháu bên ngoại của chú Trụ Tử lập tức cho các công nhân nghỉ nửa ngày công, buổi tối còn có thêm một bữa ăn, còn phát cho mỗi người một trăm tệ, một trăm tệ này mọi người đều biết nó có nghĩa là gì, đó là phí bịt miệng.
Thứ ở bên trong cỗ quan tài đó, đều bị người cháu bên ngoại của chú Trụ Tử bá chiếm.

Bình Luận

0 Thảo luận