Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 276: Bà Ngoại (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Thấy mẹ tôi khóc, tôi càng thấy phiền lòng hơn, nhưng bây giờ tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải, trong lòng lập tức rối lung tung beng, ngay vào lúc này, Bàn Tử nói: "Lão thái thái, người nghe Tiểu Bàn tôi nói một câu có được không? Dì đây chắc chắn là có nỗi khổ riêng, còn chuyện Diệp Tử với anh trai của nó không biết thân phận của bà, không biết thì không có tội, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, chúng ta cứ nói hết ra cho rõ ràng chẳng phải là được sao, bây giờ ở trong sân này thật sự không có người ngoài, đều là người mình cả mà."
"Nhóc con, trong ấn tượng của cậu, cha cậu với mẹ cậu sống với nhau như thế nào? Nhà mẹ ruột của mẹ cậu lại là người ở đâu?" Bà lão nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi xoa xoa đầu nói: "Bà muốn nghe lời nói thật lòng à?"
"Nói thừa, ta đương nhiên là muốn nghe lời nói thật." Bà lão nói.
Thật ra mẹ tôi không có người nhà, đây mới là chuyện mà người trong thôn ai ai cũng biết, lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi là một nhành hoa ở trong thôn, bây giờ các chú các bác kia mà kể lại dung nhan lúc mẹ tôi còn trẻ thì đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ, theo như lời kể của các chú các bác, năm đó cha tôi trong mắt các thôn dân là một thằng nhóc vô cùng thật thà chất phác, mọi người chỉ biết cha tôi từng đi lính, nhưng không tham gia các công việc chuyên môn như mấy quân nhân khác, mà quay về thôn để làm nông, chỉ là có một lần cha tôi hình như có một chuyến đi xa, sau khi quay lại thì dùng xe lừa chở mẹ tôi về.
Chuyện mà các chú các bác có ấn tượng sâu đậm nhất đó là, lúc mẹ tôi bước xuống xe lừa là đang mặc một bộ đồ vô cùng thời thượng, vừa nhìn đã biết đây là cô nương của gia đình giàu có, tướng mạo càng xinh đẹp khiến người ta ngơ ngác, lúc đó có người hỏi cha tôi rằng cuỗm được mẹ tôi từ chỗ nào về thế, cha tôi nói với mọi người là đi đòi nợ rồi thu về được đó, mọi người hỏi cha tôi đó là nợ gì, cha tôi cười nói với họ là không biết, là ông nội bảo ông ấy đi thu nợ, kết quả người nhà bên kia hứa gả đứa con gái cho ông ấy để trả nợ.
Đây là ấn tượng duy nhất về câu chuyện của cha mẹ tôi mà tôi và các thôn dân có, bởi vì chuyện này, lúc đó khi cha tôi bị l.ộ.t d.a, trong thôn có không ít người đều nghi ngờ là mẹ tôi đã ra tay, cho dù không phải là mẹ tôi thì cũng là người nhà của mẹ tôi, nguyên nhân đó là vì cha tôi đã dùng thủ đoạn không chính đáng để cưới được mẹ tôi về, chuyện này khiến người nhà của mẹ tôi mang oán niệm trong lòng. Lúc đó cảnh sát cũng từng điều tra mẹ tôi, chỉ là sau đó không có chứng cứ, cũng không điều tra ra được chuyện gì đã xảy ra với gia đình mẹ của tôi, lúc này mới coi như không có gì.
Tôi liền đem chuyện này nói với bà lão, lúc trước tôi cảm thấy cách nói của cha tôi vô cùng hài hước, cũng không phải là xã hội cũ, ở đâu ra chuyện đi đòi nợ mà thu về được một cô vợ cơ chứ? Kết quả bà lão cười lạnh một tiếng rồi nói: "Chuyện này thì chắc đúng tám chín phần mười, có điều đứa con gái này của ta rất hiếu thuận, thay mẹ trả nợ a!"
Tôi nghe xong câu này thì hẫng đến mức muốn phun một ngụm m.á.u, câu này là có ý gì đây? Chẳng lẽ năm đó cha tôi thật sự đi thu nợ rồi thu được mẹ tôi đem về cưới làm vợ, hơn nữa thật ra người bị thu nợ không phải là mẹ tôi, mà là bà lão này? Cuối cùng mẹ tôi giả danh để đi thay?
Tôi nhìn bà lão kia với vẻ mặt không hiểu gì, nhìn một hồi, tôi thật sự nhịn không được mà bật cười, bà lão vậy mà lại bị tôi nhìn nên mặt hơi đỏ lên một chút, sau đó thì đột nhiên nổi giận, trừng mắt với tôi rồi nói: "Suy nghĩ linh tinh, đi, vả miệng nó."
Kết quả nha đầu tinh nghịch cổ quái bên cạnh bà lão nói: "Được thôi thưa bà nội."
Nói xong, cô ta vậy mà thật sự nghênh ngang đi về phía tôi, trên mặt còn mang một nụ cười không mấy thiện chí rồi đưa tay ra, muốn tát vào mặt tôi, tôi nói: "Này, cô muốn làm gì?"
"Vả miệng a!" Cô nhóc nói.
"Vừa vừa phải phải thôi nha, cô còn cho là thật hả?" Tôi nói, nếu như tôi thật sự bị một con nhóc cho ăn tát thì tôi còn mặt mũi nào nữa cơ chứ?
"Thế thì không được, lời nói của bà nội luôn có sức nặng, lời bà nói đâu phải là nói chuyện giỡn chơi." Con nhóc vung mạnh bàn tay lên, nhắm đến mặt tôi mà tát.
"Dừng tay!" Lúc này, Hàn Tuyết đỏ mặt bước ra, hất tay của tiểu nha đầu này ra một cái rồi nói: "Làm gì đến lượt cho cô đánh chứ?"
"Ai cản thì đánh luôn người đó." Bà lão lúc này từ phía sau nói một cách giận dữ.
"Đủ rồi! Bà diễu võ dương oai xong chưa? Tôi biết bà có thể là một nhân vật ở Thiên Tân, bà cũng có thể thật sự là bà ngoại của tôi, nếu như bà giống như một trưởng bối thật, bà vẫn còn nhận tôi, nhưng dựa vào những gì bà thể hiện từ khi bước vào đây, là bà ngoại thì đã làm sao? Trong từ điển của tôi căn bản không có hai chữ bà ngoại này, muốn phô trương sức mạnh thì quay về Thiên Tân mà làm, đây không phải là chỗ cho bà giở thói ngang ngược!" Vừa nghe thấy bà ta còn muốn đánh cả Hàn Tuyết, tôi lập tức nổi giận đùng đùng, trực tiếp chỉ tay vào bà lão này rồi mắng.
Có nhiều lúc đối với một số người, thật sự nếu không chịu đựng nổi nữa thì không cần phải nhịn nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận