Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 237: Trần Thạch Đầu Đến Thăm (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-04 06:29:26
Người dịch: Hàn Lam
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, tôi vừa mới thức dậy, đang còn đánh răng, đột nhiên có người gõ cửa, tôi bước ra mở cổng nhà ra, sau đó thì sững cả người, người đứng ở ngoài cổng, chính là Trần Thạch đầu đã mất tăm rất lâu kia.
Vốn bởi vì chuyện lúc nhỏ nên tôi không muốn gặp Trần Thạch Đầu, bây giờ sau khi biết được nhiều chuyện như vậy thì tôi càng cực kỳ phản cảm với con người của ông ấy, tôi lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, nhìn ông ấy rồi hỏi: "Ông đến đây làm gì?"
"Diệp Tử, chú có chút chuyện muốn tìm cháu thương lượng." Trần Thạch Đầu nói với vẻ hơi rụt rè, lúc ông ấy nói chuyện với người khác ở trong thôn đều là thái độ rụt rè thế này, bình thường mọi người cũng vì điều này mà thấy thương ông ấy, nhưng tôi đã nhìn rõ được bộ mặt thật của ông ấy nên thật sự không muốn nói nhiều với ông ấy nữa.
"Tôi không có hứng nói chuyện với ông, còn nữa, đừng để Trần Đông Phương tìm được chứng cứ ông giết ông Ba, nếu không ông sẽ chết một cách khó coi lắm đấy." Tôi trừng mắt với ông ta một cái, muốn đóng cửa lại.
Ai ngờ ngay vào lúc tôi đóng cửa lại, Trần Thạch Đầu lấy tay chặn lại ngay khe cửa, ngay sau đó thì tôi kẹp phải tay ông ấy, tôi nhìn thôi mà cũng thấy đau nữa, tôi la lên với ông ấy: "Ông rút tay ra mau, tôi đã biết ông muốn làm gì rồi! Ông không cần phải diễn kịch nữa!"
"Cháu nghe chú nói vài câu có được không Diệp Tử?" Trần Thạch Đầu nói ở bên ngoài cửa.
"Tôi không có hứng thú." Tôi nói.
Trần Thạch Đầu rút tay về, thấy thái độ của tôi kiên quyết, ở bên ngoài cổng thở dài một cái rồi rời đi, còn tôi thì đứng ở chỗ cửa khá lâu, không nghe Trần Thạch Đầu nói chuyện, ít nhiều gì tôi cũng có chút tiếc nuối, nhưng tuyệt đối không hối hận, không phải là tôi không nghe, mà là tôi không muốn nghe từng lời rồi lại từng lời nói dối, gần như trong chuyện này mỗi người đều đang nói dối, cho đến bây giờ tôi còn không biết rốt cuộc nên tin ai, mỗi lần lúc tôi lựa chọn tin một người, thì sẽ luôn phát hiện ra rằng thật ra người đó đang nói dối.
Tôi chỉ đóng một vai nho nhỏ không thể thay đổi được cục diện mà thôi, thật ra là không chấp nhận được chuyện kẻ lừa người dối nhiều như vậy.
Bởi vì sáng ra Trần Thạch Đầu đã đến hỏi thăm khiến tâm trạng của tôi trở nên rất tệ, mẹ tôi trải qua chuyện của ông nội hai ngày nay ăn uống không thấy ngon, còn không dậy nấu đồ ăn sáng, sau khi tôi đánh răng rửa mặt xong thì ra bếp tùy tiện làm chút gì đó ăn sáng, sau khi ăn xong tôi đến Ủy ban thôn tìm Bàn Tử, tình hình bây giờ, trong mắt tôi tôi chỉ tin có hai người, một người là anh trai tôi, một người là Bàn Tử, nhưng bởi vì tính khí của anh trai tôi thế kia, cho nên chỉ khi nào ở cùng với Bàn Tử thì trong lòng tôi mới yên ổn. Lúc tôi đến Ủy ban thôn, Bàn Tử đang gặm màn thầu ăn kèm dưa muối, vừa nhìn thấy tôi, thằng cha này trực tiếp dằn đũa một cái rồi mắng: "Vua trộm, xem xem vì chuyện của cậu mà mỗi ngày Bàn gia ta ăn cái gì đây này? Dạo này còn ốm xuống một khúc đấy, cậu nói xem tôi nhắm vào cái gì chứ?"
"Anh cũng nên giảm cân đi thôi." Tôi cười rồi nói với Bàn Tử.
Bàn Tử đứng dậy, vươn vai duỗi người một cái rồi nói: "Mới sáng sớm như vậy đã đến tìm Bàn gia, có chuyện gì thế?"
"Ban nãy Trần Thạch Đầu đến tìm tôi, nói có chuyện muốn nói với tôi." Tôi nói.
Bàn Tử kinh ngạc nói: "Gì cơ, thằng cha đó đến tìm cậu à? Nói gì thế?"
"Tôi không có gặp ông ấy, hầy, nếu như tôi đoán không nhầm, thằng cha này chắc chắn là cũng bịp tôi thôi, nên không gặp. Nhưng mà không gặp ông ấy rồi, lại sợ lỡ như ông ấy nói gì đó với tôi, trong lòng tôi lại thấy bứt rứt khó chịu." Tôi ngồi xuống rồi nói.
"Thế hay là bây giờ chúng ta đi tìm hắn hỏi thử?" Bàn Tử nói.
"Thôi đừng, ban nãy không chịu gặp ông ấy, bây giờ lại đi tìm ông ấy, tôi không cần mặt mũi chắc?" Tôi phẩy tay rồi nói.
"Cậu không đi tìm hắn ta cũng được, nếu như Bàn gia ta đoán không nhầm, bây giờ cậu về nhà mở toang cổng ra rồi ngồi ở trong sân, hắn ta sẽ lại đến tìm cậu, không tin cậu cứ thử xem." Bàn Tử nói.
"Tự tin như vậy hả?" Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói.
"Chứ gì nữa, nếu như hắn có chuyện muốn nói với cậu, không nói ra được là không để im đâu, tối nay chính là đêm trăng tròn, nếu như hắn mà không nói là không còn cơ hội nữa." Bàn Tử nói.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, bạn nói bây giờ mà làm chuyện này, ban nãy người ta đến tận cửa thì không muốn gặp, bây giờ đi rồi thì bạn lại muốn nghe xem ông ta nói cái gì, đây có phải là hoang mang rẻ tiền không chứ? Tôi liền đứng dậy rồi nói: "Vậy Bàn gia, đi thôi, đến lúc đó anh núp ở trong nhà, ông ta nói gì với tôi thì anh cũng nghe được hết."

Bình Luận

0 Thảo luận