Trên thực tế, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy kỳ lạ vào lúc này. Mọi người xung quanh Lão Lưu dường như đang thắc mắc lệnh bài đó là gì, tuy nhiên, người đàn ông mặc đồ đen vẫn lấy lệnh bài và đưa cho Bàn Tử. Vẻ mặt của người đó bây giờ không còn vẻ ngạo mạn khi bắn Bàn Tử nữa, tôi biết tính khí của Bàn Tử, anh ta sẽ quyết tâm trả thù không để người kia đi như vậy, quả nhiên sau khi lấy được lệnh bài, Bàn Tử nói với người đó, người đàn ông mặc đồ đen đang định rời đi: "Đứng lại!"
Người đàn ông dừng lại và quay lại nhìn Bàn Tử.
"Có phải vừa rồi mày là người bắn tao đúng không?" Bàn Tử hỏi.
Người đàn ông đó trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi, đúng cũng không được mà đi cũng không xong, cuối cùng chỉ gật đầu nói: "Là tôi, vừa rồi tôi không biết thân phận của anh."
"Bây giờ biết rồi đúng không?" Bàn Tử cười nói.
Anh ta lắc đầu và nói: "Tôi không biết."
Bàn Tử bước tới, giơ tay định tát anh ta, nhưng đến giữa chừng liền chậm lại, chỉ vỗ nhẹ vào vai anh ta nói: "Đừng căng thẳng, cậu có gàu nè, không xài Head and Shoulders hả?"
Người đàn ông hoàn toàn choáng váng. Anh ta lắc đầu và nói với khuôn mặt đầy mồ hôi: "Tôi dùng Rejoice."
"Lần sau dùng loại nào trừ gàu nhé, quay về đi. Chủ tử của cậu chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Ông đây không có học theo hắn đâu." Bàn Tử cười nói.
Lời mỉa mai của Bàn Tử khiến sắc mặt Lão Lưu càng thêm u ám, ông ta nhìn chằm chằm vào Bàn Tử nói: "Chuyện này, tôi nhất định sẽ thắng, cậu cho rằng chỉ dựa vào lệnh bài này thì tôi sẽ sợ cậu sao? Theo tôi đoán, cho dù cậu đến từ nơi đó, với tư chất của cậu cũng không đủ tư cách để nhận lệnh bài này, đúng không?
"Dựa vào cậu ta chưa đủ, cộng thêm tôi nữa thì sao?" Lúc này, Trần Đông Phương đi tới, cách ông ta xuất hiện, ấn tượng như lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta ở trong bệnh viện. và Lý Thanh đi sau ông ấy, đã thay bộ đồ kungfu khi tôi gặp anh ta lần đầu tiên, nhưng lần này, vật trong tay anh ta đã biến thành một chuỗi hạt bồ tát.
"Nếu thật sự trở mặt, ông có tư cách sao?" Lão Lưu dường như rất tức giận, trừng mắt nhìn Trần Đông Phương.
"Đủ rồi." Lúc này, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại ở bên ngoài, một người đàn ông mặc vest bước ra khỏi xe, đôi giày da được đánh bóng sáng bóng. Người đàn ông này có khuôn mặt vuông và hai hàng lông mày đặc biệt dày. Khiến ông ta trông uy nghiêm khác thường. Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra người này là ai, bởi vì gương mặt của cô gái Hồn Thế Ma Vương rất giống với người này. Nếu tôi đoán không nhầm, ông ta là cha của cô gái đó, cũng chính là A trong câu chuyện năm xưa mà Trần Đông Phương đã kể cho chúng tôi nghe.
Tôi và Bàn Tử đã từng đoán danh tính thực sự của A. Ông ta chắc chắn là thành viên của nhóm rồng huyền thoại, nhóm rồng chắc chắn không tồn tại, nhưng chắc chắn là một tổ chức gần giống vậy. Nếu nói đúng ra là đội đặc nhiệm, chuyên giải quyết những việc không không đúng với đạo lý.
A tiến tới, đi đến bên cạnh Lão Lưu. Ông ta không đối đầu với Lão Lưu như chúng tôi mà quàng vai Lão Lưu rồi nói: "Lão Lưu, đã lớn tuổi rồi, còn đi so đo với đám trẻ này, anh không sợ mất mặt sao? Dù sao đây cũng là nơi ngày xưa anh dẫn quân ra trận, không niệm tình xưa nghĩa cũ chút nào sao?"
Lão Lưu khịt mũi nói: "Nếu cậu đã đến đây, thì nói chuyện cho rõ ràng. Tuy tôi muốn thứ này nhưng tôi vẫn chưa đủ tư cách, người đó là ai chắc cậu cũng biết, vì vậy thay vì nói rằng tôi muốn thứ này, thì nói do người đó muốn. Cậu hiểu chưa?"
"Lục Gia nói rồi, Long Nguyên là báu vật của nhân gian, nó tự nhiên sẽ chọn chủ nhân, nó chọn ai, đó chính là ý trời." A cười nói với Lão Lưu.
"Lục Gia nói như vậy?" Lão Lưu ngơ ngác nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động của người bên cạnh Lão Lưu đột nhiên reo lên, anh ta nhìn số rồi đưa cho Lão Lưu nghe máy, nói vài câu rồi ném điện thoại xuống bàn. nói: "Đúng là thủ đoạn cao tay, nếu đã như vậy, chuyện của Phục Địa Câu, thì để người của Phục Địa Câu giải quyết!"
"Đúng vậy, Quỷ Đạo không đơn giản, năm đó Diệp Thiên Hoa không phải cũng do nội bộ trong Quỷ Đạo giải quyết sao?" A nói với Lão Lưu.
Lão Lưu đứng dậy, vẻ mặt vẫn tức giận, nhưng bây giờ tình hình càng trở nên phức tạp hơn với sự vướng mắc của các thế lực từ bên này sang bên kia. Ông ta không thể nào không kiêng nể gì như khi bắt nạt anh trai và tôi nữa. Tôi vẫn có thể cảm nhận được, trong số những người chú ý đến chuyện này, thậm chí còn có người quan trọng hơn Lão Lưu. Lão Lưu đứng dậy quay người rời đi, Đường Nhân Kiệt liền đi theo ông ta, bọn họ không rời khỏi, nhưng lại không giống lúc đầu kiêu ngạo như vậy, mọi người đều đứng ở cửa vào Phục Địa Câu, dường như không muốn bỏ cuộc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận