Lý Trấn Quốc sờ đầu Tiểu Thất nói: "Con gái lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ. Được rồi, đưa Diệp Tử về khách sạn đi. À Diệp Tử, con qua đây cậu có chuyện muốn nói với con."
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng Lý Trấn Quốc lại nói với giọng điệu tôi không thể từ chối được, nên tôi đứng dậy đi theo ông ấy sang một bên, ông ấy nói: "Không ngờ lại là người phụ nữ đó, vừa rồi cậu có nói với ông ngoại con, ông ấy nói con có thể tiếp cận người phụ nữ đó."
Tôi cau mày, không biết phải trả lời như thế nào.
"Tiếp cận cô ta cũng không sao, cậu biết con còn trẻ, khi đối mặt với gái đẹp rất dễ mắc sai lầm, đặc biệt là phụ nữ như Liễu Thanh Từ, con phải giữ vững tinh thần, nếu phạm sai lầm trong vấn đề này thì không ai cứu con được đâu." Lý Trấn Quốc nói.
Tôi tưởng ông ấy định nói gì với tôi, nhưng hóa ra là những lời này. Tôi nghĩ rằng đây là một người phụ nữ giống như Lý Sư Sư, tôi có ăn gan hùm cũng không dám đụng đến. Tôi gãi đầu nói: "Điều này thì cậu yên tâm, con cũng không dám đụng đến".
"Tốt lắm. Cậu biết con là một đứa trẻ có chừng mực. Haiz, thực ra thà là một người khác chứ không phải cô ta. Chỉ vì là cô ta nên mọi chuyện sẽ phức tạp hơn." Lý Trấn Quốc nói xong, không nói gì nữa, dặn dò Tiểu Thất đưa chúng tôi trở về khách sạn.
Trên xe, Bàn Tử không khỏi phàn nàn: "Chị Bảy, nói một cách hợp lý Bàn gia tôi không nên phàn nàn chuyện này, nhưng lần này Lục Gia làm việc thật sự không chu đáo, ông ấy đã gọi chúng tôi đến, Bàn gia tôi thì không nói, Diệp Tử chưa từng gặp mặt ông ngoại lần nào, hiện tại chỉ sắp xếp chúng tôi ở khách sạn, cũng không hề gặp chúng tôi? ông ấy thực sự bận đến thế à?"
"Tôi cũng không biết. Theo sự sắp xếp ban đầu, ông nội tối nay định đến gặp chúng ta, nhưng có việc nên đã hủy bỏ." Tiểu Thất nói.
"Là vì Liễu Thanh Từ." Tôi thở dài nói. Không phải là tôi thông minh và có thể đoán ra được mấu chốt, mà do Lý Trấn Quốc nói không rõ ràng.
"Hả?" Bàn Tử hỏi tôi.
"Nếu hôm nay chúng ta phát hiện ra người biết bí mật của khúc xương là Lão Ngô, Lão Trương và Lão Trần thì mọi chuyện sẽ khác, Lục Gia nhất định sẽ gặp chúng ta, đối với Lục Gia sẽ không có sự uy hiếp nào. Nhưng người này là Liễu Thanh Từ, là Liễu Thanh Từ cũng không sao, còn vào được phòng chữ Rồng, các người đều thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết việc này có ý nghĩa gì sao? Cho nên lúc này Lục gia không gặp chúng ta, để tránh sự nghi ngờ." Tôi nói.
Bàn Tử và Tiểu Thất đều là những người thông minh như vậy, lập tức đoán ra mấu chốt. Bàn Tử vỗ ngực nói: "Đúng vậy, việc này quá đáng sợ."
"Không có gì phải sợ, đừng quên một chi tiết. Thứ nhất, gọi điện đặt phòng là bí mật lớn. Thứ hai, ngồi trong phòng chữ Rồng vẫn là Liễu Thanh Từ, điều này chứng tỏ vẫn còn một số điều gì đó." Tôi nói.
Bàn Tử vỗ đầu nói: "Chính là ý này!"
Sau đó, anh ta nhìn tôi nói: "Tiểu Diệp Tử, nhìn cậu bình thường như một khúc gỗ, nhưng đối với vấn đề như vậy này lại rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh trong chốn quan trường đó!"
"Có thông minh hay không thì sao chứ? Chẳng qua là những thứ này đều ép đến tôi mà thôi." Tôi cười khổ nói.
"Cậu thôi đi, cuộc đấu giá kết thúc rồi, nếu cậu còn dám khoe khoang, có tin tôi đánh cậu không!" Bàn Tử vừa cười vừa chửi
----Chúng tôi đến khách sạn trong khi đang đùa giỡn. Hôm nay tôi đổ mồ hôi rất nhiều, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi nói rằng tôi sẽ đi tắm trước, rồi hẹn nhau ăn tối. Mở cửa, nhét thẻ phòng vào tôi đang định bật đèn, thì đưa tay chạm vào một vật gì đó mềm mại, hơi có tính đàn hồi.
Tôi sửng sốt, tuy rằng tôi và Hàn Tuyết còn chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng chúng tôi cũng đã thân mật với nhau. Tôi lập tức biết đây là gì, nhưng đầu óc tôi có chút chập chờn, không thể tin được. Tôi chạm vào nó lần nữa và cuối cùng chạm vào hạt nhỏ, khiến tôi sợ gần chết. Tôi vội vàng định rút tay lại nhưng ngay lập tức một bàn tay đã nắm lấy tay tôi và ép nó vào đó.
Sau đó, tôi cảm thấy một hơi thở đang đến gần mình, tôi đẩy mạnh và chửi: "Chuyện gì, ai đó!"
Kết quả khi tôi đẩy, người này còn kéo tôi lại, thậm chí còn nhảy thẳng vào người tôi, bám chặt vào tôi như con bạch tuộc, đôi môi ấm áp áp vào tai tôi, nói bằng giọng rất mềm mại: "H.i.ế.p tôi."
Nghe xong câu này, tôi lập tức nhớ ra người này là ai, lúc này toàn thân nổi da gà, tôi giơ tay điên cuồng chạm vào công tắc trên tường, vừa chạm vào vừa nói: "Bà cô ơi, tôi cầu xin cô, xin hãy tha cho tôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận