Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 482: Chân Tướng Năm Đó (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi bỗng nhiên hiểu ra được Ngô lão trong cổ hoa lầu tại sao lại có thái độ như vậy với tôi. Con người Ngô lão quả thực vô cùng thông minh, không chỉ hành sự cẩn mật, lúc đó ông ta có thể nói với tôi nhiều như vậy thực ra cũng coi như đã đủ nể mặt ông nội tôi Diệp Giang Nam người trấn áp thi vương trong mười hai hang quỷ rồi.
"Cho nên nói bây giờ Lý gia, bao gồm Lục gia đều không dễ dàng gì?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy. Viên thuốc trường sinh bất lão được luyện trong lò của Ngọc Hoàng đạo hoàn toàn là hư cấu, phương pháp trường sinh bất lão của bọn họ đang mưu tính thực ra cũng giống của chúng ta, cho nên thực ra bây giờ đang ráo riết tranh thủ thời gian xem bên nào có được phương pháp này trước thì bên đó có thể bảo vệ an toàn cho bản thân và gia tộc không gặp tai ương. Đây cũng là lý do ông nội muốn anh đeo chiếc nhẫn của Quỷ đạo. Quỷ đạo tan đàn xẻ nghé tương đối lâu rồi, nhất định phải thả ra bên ngoài chút tín hiệu đó chính là thông tin môn chủ của Quỷ đạo đã quay về, để chứng tỏ rằng lần này Quỷ đạo quyết tâm giành chiến thắng." Tiểu Thất nói.
"Hừ, nói thì đơn giản vậy, liệu có phải chỉ có thế?" Bàn tử hừ lạnh nói.
Lòng tôi chùng xuống. Vốn dĩ tôi cũng không nghỉ nhiều, nhưng khi nghe được câu này của Bàn tử trong phút chốc tôi bỗng nhiên hiểu ra được mấu chốt bên trong. Cái tiểu Thất nói chỉ là một mặt, ý nghĩa sâu xa hơn ở một mặt khác khiến tôi nghĩ tới đã lạnh cả người.
"Nếu một khi cái nhiệm vụ này thất bại, đeo lên cái nhẫn Quỷ đạo vậy Diệp Kế Hoan tôi bỗng nhiên vô duyên vô cớ trở thành môn chủ Quỷ đạo, cũng chính là Quách Trung Dung thứ hai, cũng trở thành người chết thanh cho nhà họ Lý các người phải không? Đây chính là nguyên nhân các người không muốn anh trai tôi gặp tôi, bởi chỉ có tôi ngu ngốc mới không nhìn ra được mưu tính của các người, bị các người xỏ mũi dắt đi chứ quỷ kế của mấy người không giấu được anh trai tôi Tôn Trọng Mưu." Tôi nói.
Cái cảm giác này khiến tôi vô cùng thất vọng xen lẫn tức giận. Thực ra dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ dành cho tôi, thêm mối quan hệ của Diệp gia và Lý gia, bọn họ cũng đã nói rõ với tôi rằng tôi không nhất thiết phải tiếp nhận cái nhẫn Quỷ đạo, nhưng tôi coi bọn họ như người nhà, như bạn bè vậy mà bọn họ chỉ muốn tính kế tôi, điều này làm tôi không có cách nào tiếp nhận được.
Thật tội nghiệp cho bản thân, tôi cứ nghĩ cuối cùng thì mình cũng có chút hữu dụng, cũng trở nên nổi tiếng trong giới Kinh Tân này đấy, kết quả là bọn họ muốn hôm nay tôi nổi tiếng huy hoàng chỉ là để cái chết sau này của tôi sẽ càng có nhiều người quan tâm?
Tiểu Thất không hề phản bác lại, thậm chí nó còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đặt ly rượu xuống đứng lên, chút rượu này không làm tôi say được nhưng lại khiến cả người tôi lâng lâng chao đảo. Tôi chỉ vào mấy người bọn họ nói: "Các người thật biết chơi đùa, xoay tôi vòng vòng như vậy không cảm thấy bản thân quá đáng sao? Có phải nếu có một ngày tôi nhất định bị đẩy tới đường cùng phải chết thì anh trai tôi cũng sẽ bị lão Lục gù giết phải không? Chắc chắn các người sẽ làm vậy, bởi các người từng nói rồi, ở cái tầng lớp này thì ra tay còn độc ác tàn nhẫn hơn người khác nhiều. Cái tình thân mà tôi coi trọng này cũng chỉ là cái rắm. Lưu Khai Phong vì bảo vệ danh tiếng của mình mà giết cả con trai ruột thì các người mất hai đứa cháu ngoại có thấm vào đâu? Tôi còn tưởng các người khác với nhà họ Lưu, thực ra cá mè một lứa cả thôi."
"Bàn tử, chúng ta về Phục Địa Câu trồng ruộng, ở cái thành phố lớn này quá âm mưu hiểm độc chúng ta không đấu lại được." Tôi vẫy tay với Bàn tử nói.
Bàn tử đứng dậy muốn cùng tôi rời đi.
"Anh họ Diệp tử!" Tiểu Thất đứng dậy, trong ánh mắt rõ ràng có sự toan tính.
"Ngồi xuống!" Trần Đông Phương phẫn nộ quát.
"Nếu tôi không ngồi có phải sẽ không ra khỏi căn phòng này được? Cái người là anh em tốt với cha tôi năm đó là chú có phải cũng muốn vì đại nghĩa diệt thân mà giết tôi?" Tôi hỏi.
"Lục gia đã đồng ý rồi, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ giúp cháu điểm hồn đăng, từ đó về sau khắp thiên hạ sẽ không ai có thể giết được cháu. Nếu bây giờ cháu quay về không chỉ không thoát được vũng bùn này, mà còn khiến tất cả mọi người sẽ hy sinh vì sự ích kỷ của bản thân cháu. Cháu nghĩ quay về là có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Cháu sẽ lấy cái gì để bảo vệ mẹ cháu, bảo vệ Hàn Tuyết? Diệp tử, cháu là một người không thể bình thường hơn, cháu sẽ giống như Trần Thanh Sơn chết già ở Phục Địa Câu, nhưng sau khi bị cuốn vào chuyện này đã khiến cháu trở nên không tầm thường, vì chuyện này mà bỏ ra chút công sức lại khó đến thế sao? Trên đời này có thứ gì mà cháu không phải bỏ ra nỗ lực để giành được?" Trần Đông Phương trừng mắt nhìn tôi nói.
Nói xong ông ta lại lần nữa quát: "Ngồi xuống!"
Lúc này tôi đã dao động, không biết nên ngồi hay không ngồi.
"Tôi muốn gặp anh trai tôi." Tôi nói.
"Hàn Cát Lỗ thời gian tới sẽ được điều động lên tỉnh, sau đó sẽ tìm cơ hội vào Bắc Kinh, sau khi vào được vòng đó sẽ có thể phụ trách trong chính phủ. Trần Thanh Sơn được sắp xếp lên xã, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm sẽ có thể tiến xa hơn nữa. Phục Địa Câu sẽ được chỉ định là một làng du lịch trọng điểm được tỉnh hỗ trợ, liên đới kết hợp với một số ngôi làng ở khu vực xung quanh trở thành khu khai phá phát triển du lịch, tất cả điều này đều là vì cháu Một mình đã khiến cả họ được nhờ." Trần Đông Phương nói.

Bình Luận

0 Thảo luận