Sau cùng, một người phụ nữ thậm chí còn mắng nhiếc lôi chuyện mẹ tôi làm xấu mặt dòng họ ra kể. Những chuyện khác tôi có thể nhịn, nhưng riêng chuyện này thì không. Mẹ tôi sau khi gả cho cha tôi thì luôn ở Phục Địa Câu sống cuộc sống thanh bần, nhưng trên thực tế sau khi gả đi thì đã gần như đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý. Tôi trực tiếp chỉ vào bà ta nói: "Bà nói cái gì?"
"Tao nói Lý Kim Chi là đứa làm xấu mặt dòng họ, mày cũng là đồ sao chổi, nhà họ Lý còn dung túng các người thì sẽ đều không có kết quả tốt." Người phụ nữ đó nói.
"Lão bát, có phải giờ đến người phụ nữ của mình cũng không quản được nữa rồi phải không?" Lúc này Lý Trấn Quốc người luôn trầm mặc cũng phải quắc mắt lên với người thanh niên bên dưới.
Cái người thanh niên đó cũng không vừa, vung tay một cái tát bốp lên mặt người phụ nữ mắng: "Chị hai mà cô cũng dám ăn nói linh tinh à, mau cút cho tôi."
Người phụ nữ đó vô cùng chua ngoa lập tức xông tới chỗ người đàn ông vừa xông tới vừa mắng: "Anh vậy mà còn dám đánh tôi!"
Người thanh niên lại giơ chân lên đạp một cái, rất nhanh hai người đã lao vào nhau ẩu đả. Đợi lúc người xung quanh tách được họ ra mặt mũi người thanh niên đã đầy vết cào cấu, người phụ nữ thì mặt sưng vù như cái đầu lợn.
Sau cung hai người đó cũng ra khỏi đại sảnh. Sau khi hai người họ rời đi bầu không khí trở nên rất ngại ngùng. Có một người tuổi tác không nhỏ nhìn Lý Trấn Quốc nói: "Lão tam, là anh cả tôi không thể không nói với chú một câu, chuyện này chú phải thật thận trọng, bây giờ nhà họ Lý đã không còn như xưa nữa rồi."
"Anh cả, em biết." Lý Trấn Quốc nói.
"Vậy ý chú ra sao?" Người đàn ông hỏi.
"Mọi người ai muốn đi nước ngoài cứ đi, muốn phân nhà cứ phân chia, chuyện này không có gì cần phải che đậy giấu diếm, cũng không thể đem cả nhà họ Lý ra đánh cược, nhưng anh à, anh nghĩ rằng bây giờ nhà họ Lý còn đường lui nữa không?" Lý Trấn Quốc hỏi.
Người đàn ông đó thở dài một cái, vỗ vỗ vai Lý Trấn Quốc rồi lại nhìn tôi, sau cùng không nói năng gì quay đầu bỏ đi, đây chắc là con trai lớn nhà họ Lý. Sau khi ông ta rời đi mọi người cũng rồng rắn rời đi, còn lại một số người đang lo lắng nhìn Lý Trấn Quốc. Lý Trấn Quốc phất phất tay: "Mọi người đi hết đi."
"Anh ba, anh phải cẩn thận." Bọn họ nhìn một cái rồi cũng thở dài bỏ đi.
Tôi biết Lý gia loạn, nhưng không ngờ loạn cào cào như này. Đợi bọn họ rời đi hết, Lý Trấn Quốc gọi Trần Đông Phương vào trong phòng cười khổ nói: "Cha còn chưa xảy ra chuyện bọn họ đã cho rằng cha đi tới Ngọc Hoàng đạo sẽ không còn đường quay về, còn sợ Ngọc Hoàng đạo sẽ tìm đến cửa báo thù, khiến mọi người cười chê rồi!"
Nói xong Lý Trấn Quốc nhìn tôi hỏi: "Nói chuyện thế nào rồi?"
"Cũng tương đối rồi, nhưng với tình trạng bây giờ có thích hợp không?" Tôi đáp.
"Có gì mà không thích hợp chứ, tình huống bây giờ cũng không đến nỗi tuyệt vọng như mọi người nghĩ, chỉ là có một nhân vật quyền cao chức trọng hơn cả Lưu Khai Phong sắp chết đến nơi rồi nên chỉ còn cách ép buộc Lý gia một phen. Bao nhiêu năm qua có phong ba bão táp nào mà nhà họ Lý chưa từng trải qua chứ, đám người đó đều không dựa vào được." Lý Trấn Quốc nói.
"A đâu?" Lúc này Trần Đông Phương hỏi.
"Không biết nữa, vừa rồi còn ở đây, chắc đi tìm nha đầu nhà mình rồi. Nha đầu đó ranh ma như quỷ vậy." Lý Trấn Quốc cười khổ nói.
Đúng lúc này những người vừa nãy đi về bỗng lũ lượt quay lại, người nào người nấy biểu cảm vô cùng kinh hoàng đặc biệt là con trai cả nhà họ Lý, mặt mũi đã trắng bệch ra. Bọn họ giống như bị ai đó đuổi quay về nhà họ Lý vậy.
"Lão tam, gặp quỷ rồi!" Lúc này con trai cả nhà họ Lý lắp bắp nói.
Lý Trấn Quốc đứng phắt dậy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta còn chưa chết các người đã vội phân nhà rồi ư?"
Giọng nói này vang lên khiến Lý Trấn Quốc cả người lảo đảo. Tôi cảm thấy giọng nói này nghe rất quen, tiếu Thất phút chốc nước mắt lã chã xông ra ngoài vừa chạy vừa gào lên: "Bà nội! Bà nội là bà phải không?"
Lý Trấn Quốc trực tiếp đi ra ngoài. Nghe thấy tiểu Thất gọi như vậy tôi bỗng thất kinh, bởi vì tôi cũng đã nhận ra đây là giọng của Lý lão thái!
Nhưng Lý lão thái đã bị lột da cũng bị anh trai giết ở dưới giếng khóa rồng đáy sông Hoàng Hà rồi mà!
Tôi và Trần Đông Phương lập tức ra ngoài theo, Bàn tử chạy đến bên cạnh tôi nói nhỏ: "Không đúng lắm, con mẹ nó chuyện này không thể nào!"
Đợi chúng tôi đều đã chạy ra ngoài, thì thấy tiểu Thất mặt mũi ngơ ngác đứng đó, trước mặt chúng tôi cũng không có bóng dáng của Lý lão thái, chỉ có một cô thiếu nữ trẻ măng, đứng cạnh cô gái đó là A với nét mặt mang ý cười.
Lý lão thái đâu?
"Cô thiếu nữ này là Lý Hương Lan Lý lão thái, bà ấy cải lão hoàn đồng rồi" Bàn tử há mồm kinh ngạc cằm muốn rớt ra ngoài nói.
"Bao lâu không gặp, tiểu Bàn cậu ngày càng lớn gan lớn mật đấy, vậy mà dám gọi thẳng tên kỵ của ta, muốn ta ném cậu vào ao sen phải không?" Sau khi Bàn tử nói xong thì cô thiếu nữ đó rất bình tĩnh đáp. Rõ ràng là một cô gái trẻ măng nhưng lại có giọng nói của Lý Hương Lan - Lý lão thái.
Bàn tử nghe xong tuyệt nhiên không hề sợ hãi mà còn lôi ra mấy lá bùa vàng nói: "Mau lui ra cho Bàn gia, đây là mượn thi đổi hồn đây!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận