Liễu Thanh Tư trước sau vẫn luôn rất khách khí với anh trai nhưng khi nghe anh ấy nói câu này xong thì sắc mặt cô ấy trở nên tức giận nói: "Câu này của anh có ý gì?"
"Không có ý gì cả. Chắc cô hiểu tôi đang nói gì, Lục gia từng nói vốn dĩ cô có chỗ đứng trong vòng Kinh tân thứ nhất là bởi vì cô có vẻ ngoài diễm lệ và có đầu óc rất linh hoạt. Những tộc nhân sống sâu trong núi tuyết cũng là một con bài của cô. Cần phải biết những Lạt Ma vào sâu trong núi tuyết từ thời nhà Minh nếu giờ vẫn còn sống, không thể nói là bất tử nhưng chí ít cũng trường thọ. Những người đó bồi dưỡng cô cũng không vì lý do gì khác ngoài việc lợi dụng cô để vào trong núi tuyết để tìm được tộc nhân của cô với hy vọng tìm được bí quyết trường thọ hoặc bất tử. Nhưng cô có từng nghĩ qua một vấn đề, những tộc nhân đó của cô sau khi vào trong núi tuyết đã đạt được sự bất tử, theo lẽ thông thường thì là những người đi trước bọn họ nên đón các người cùng vào đó mới phải, dù gì thì có phúc cùng hưởng mà. Tộc nhân của cô định cư ở bên rìa núi tuyết chẳng phải cũng đang đợi họ đến đón sao? Nhưng họ từng quay lại chưa? Nếu bọn họ thực sự tìm được nơi ở của thần linh mà vẫn để hậu nhân bên ngoài núi tuyết phải chịu đựng sự đau khổ của luân hồi, việc này e là có nguyên nhân trong đó." Anh trai cười lạnh nói.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy anh trai nói một hơi nhiều như vậy.
Liễu Thanh Tư nghe xong những lời anh trai nói thì sắc mặt không được tốt lắm. Tôi cứ luôn lo lắng điểm này, Liễu Thanh Tư tuy là phụ nữ nhưng trừ ở trước mặt tôi ra thì ở những nơi khác cô ấy đều tỏ ra vô cùng thông minh sắc bén, mà anh trai tôi tuy không nói nhiều nhưng kỳ thực là một người cực kỳ cao ngạo từ trong cốt cách. Hai người này mà tiếp xúc chắc chắn sẽ không hòa thuận êm đẹp. Mắt thấy hai người họ sắp cãi nhau đến nơi tôi lập tức định đứng ra khuyên nhủ ai dè Liễu Thanh Tư đã kéo lấy cánh tay tôi trước, đổi sang vẻ mặt tươi cười nói: "Anh là anh trai trưởng của Diệp tử, cũng là anh trai trưởng của em, nếu theo cách nói của người xưa thì huynh trưởng như cha, anh nói như thế nào thì mọi chuyện sẽ như thế đó."
Liễu Thanh Tư đột nhiên đổi thái độ khiến tôi thở phào một hơi. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang cười nhạt nhìn tôi. Tôi thấp giọng nói: "Cảm ơn!"
"Cảm ơn gì chứ, vốn dĩ là anh đối ngoại em đối nội." Cô ấy cười nói.
"Được rồi được rồi, cậu xem Liễu Thanh Tư người ta đã nể mặt mũi hai anh em cậu lắm rồi. Đi thôi, cứ loanh quanh ở đây cũng không có tác dụng gì, là con la hay con ngựa thì đến đó xem là biết thôi, Bàn gia tôi bây giờ cũng đang vừa đói vừa khát đây!" Bàn tử nói. Anh ta vừa nói xong lập tức nắm lấy tay tiểu Thất muốn dẫn nó cùng đi. Tiểu Thất chưa phản ứng kịp bị anh ta kéo đi vài bước, nhưng dường như nghĩ ra được điều gì tiểu Thất lập tức đỏ mặt vùng vằng hất tay Bàn tử ra. Bàn tử cũng bị bất ngờ mà đơ ra, mặt đỏ như đít khỉ đứng ngây ra bất lực. Trong thiên hệ thì người làm Bàn tử lóng ngóng bất lực cũng chỉ có tiểu Thất mà thôi.
"Cứ nắm tay đi, mặt đất trơn lắm. Đợi sau khi quay về gặp Lục gia tôi sẽ giúp hai người trần tình, giúp hai người xử lý ổn chuyện này được chứ?" Hiếm khi Trần Đông Phương bày trò cười.
"Chú Đông Phương!" Tiểu Thất nói với giọng hờn dỗi. Một đứa con gái có thể đại náo thiên cung nhà họ Tôn khi đối mặt với vấn đề này cũng phải e thẹn.
Tuy rằng đây chỉ là màn biến tấu bất ngờ nhưng nhờ có màn này mà không khí gượng gạo khó xử đã hòa hoãn đi rất nhiều. Đoàn đội này của chúng tôi rất giống người một nhà nhưng bên trong thực ra lại rất phức tạp bởi không ai biết được rằng mục đích thật sự của đối phương là gì. Ví dụ như Trần Đông Phương, ví dụ như anh trai tôi hay Liễu Thanh Tư, mục đích của bọn họ có thể giống hoặc khác nhau cho nên sẽ hay xảy ra tình huống khá éo le khó xử, đây cũng là vấn đề không thể giải quyết. Mặc dù bây giờ có thể thấy bởi vì tôi nên cái người trong đoàn đội này mới liên kết lại với nhau, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không chắc được rằng nếu một ngày kia bất ngờ xảy ra xung đột, mối quan hệ căn bằng ngoài mặt này sẽ sụp đổ trong chớp mắt, thậm chí có thể sẽ gây chiến với nhau.
Cái ngày đó có lẽ cũng không còn xa nữa.
Chúng tôi tiếp tục lên đường, cái gọi là "ngắm núi đến chết" chính là chúng tôi có thể thấy rõ một đầu của cái hồ, cảm thấy bờ bên kia rất gần, nhưng khi thực sự bắt đầu đi thì phải mất một quãng đường rất dài. Đi cả một ngày cho đến tận nửa đêm chúng tôi mới miễn cưỡng đến được phía bên kia của bờ hồ, và phía đối diện chính là điểm kết thúc trong tấm bản đồ của Trác Mã lão thái.
Đoạn đường phía trước chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân tôi rồi, điều này khiến tôi cảm thấy rất mù mịt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận