Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 381: Rắn Hai Đầu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Lúc này, Lý Thanh lấy chiếc đèn pin từ trong tay tôi rồi bước về phía hai hàng quan tài đó, sau khi bước qua đó, anh ấy quay đầu lại nói với chúng tôi: "Mọi người lại đây xem đi."
Sau khi tôi với Bàn Tử đi qua đó, phát hiện ở hàng thứ hai, cũng chính là hàng có năm cái, thật ra ở vị trí sau cùng tuy nó trống không, nhưng trên đất vẫn còn mấy cái bục đá, mà thật ra mấy tấm bia đầu rồng, chính là được đặt trên mấy bục đá này.
"Thiếu mất một cái hả?" Tôi chau mày nói.
"Ừm, thiếu mất một cái." Bàn Tử cau mày suy nghĩ nói.
"Anh nói xem liệu có phải là cái ở Phục Địa Câu không? Năm đó Trần Cận Chi cũng đã từng lên con thuyền này, trộm đi một cái?" Tôi hỏi.
Bàn Tử vỗ lên đầu một cái rồi nói: "Đúng là còn có khả năng này thật, lúc trước Bàn gia tôi cho rằng bia đầu rồng này chỉ là đá Thọ Sơn bình thường, bây giờ xem ra không phải đơn giản như vậy, đây chắc chắn là một loại đá rất đặc biệt, hơn nữa bí mật căn cốt của loại đá này thì chỉ có tầng lớp cốt cán của Quỷ Đạo mới nắm giữ."
Ngay vào lúc tôi với Bàn Tử đang còn nói đến chuyện này, Lý Thanh đã bước sang một bên kia, anh ấy đứng đó không hề động đậy, hình như đang nhìn chằm chằm vào trong góc, tôi bị dọa một phen, cho rằng anh ấy đã xảy ra chuyện, nên bước đến hỏi: "Anh bị làm sao thế?"
Sau khi vỗ vai anh ấy, tôi đã nhìn ra được anh ấy đang nhìn cái gì, tôi đứng sững cả người, bởi vì ở trong góc phòng này, có đặt một cái am thờ Phật nho nhỏ, bên trong am thờ có hai tảng đá, am thờ Phật này rất nhỏ, tảng đá cũng không lớn, bên trong chắc hẳn là đang thờ phụng bức tượng thần rất nhỏ, ở phía trước am thờ còn có một lư hương, bây giờ điều kì lạ đó là, bên trong cái am thờ này ngoài tảng đá nhỏ ra thì trống trơn, không có bất kỳ thứ gì khác, hình như có người đã trộm đi bức tượng ở bên trong.
Tôi nhìn cái am thờ bé nhỏ này, đột nhiên cảm thấy đầu có hơi chếnh choáng, tôi nhìn xung quanh đều là cảm giác chóng mặt này, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi thậm chí còn cảm thấy hình như nơi này rất quen thuộc, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi, không biết đã từng nhìn thấy một nơi như vậy trong thực tại, hay là từng thấy ở trong mơ nữa, nhưng mặc cho tôi có cố gắng nhớ lại thế nào, tôi cũng không nhớ ra được rốt cuộc là tôi đã từng gặp nơi này ở đâu.
"Bàn Tử, tôi cảm thấy nơi này rất quen thuộc." Tôi nói với Bàn Tử.
"Cậu đừng động đậy!" Bàn Tử nói.
"Sao thế?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Bàn gia tôi bảo cậu đừng có cử động!" Bàn Tử hét lên với tôi rồi bước tới.
Tôi hướng theo ánh nhìn của anh ấy mà quay đầu lại nhìn một cái, giây tiếp theo, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh, nhìn xuống một cái, tôi nhìn thấy một con rắn lớn màu đen, từ trên đỉnh đầu của tôi đang trườn xuống, đầu của nó đang ở ngay sát cổ của tôi, còn mặt của tôi, thì lại đụng trúng cái lưỡi dài thòn của nó. Điều quan trọng hơn đó là, ở bên cạnh một cái đầu của nó, vậy mà còn có thêm một cái đầu khác nữa.
Tôi bị dọa đến sững cả người, Lý Thanh đá tôi một phát khiến tôi né sang một bên, còn anh ấy thì đưa con dao găm lên, chém qua cái đầu lưỡi đó, sở trường giỏi nhất của Lý Thanh chính là tốc độ, từ lúc anh ấy đá tôi ra cho đến khi vung dao đều vô cùng ăn khớp, nhưng mà tốc độ của con rắn đó còn nhanh hơn, con dao găm của anh ấy lập tức chém hụt, sau đó thì còn rắn đó vậy mà lại bò lên trên đỉnh đầu chúng tôi, nó không tấn công Lý Thanh là người vừa mới công kích nó, mà lại thè lưỡi ra nhìn tôi.
Còn tôi thì cũng nhìn về phía nó.
Cũng chính vào lúc này, tôi mới phát hiện ra, hai cái đầu, không phải là hai con rắn quấn với nhau, mà đây là một con rắn có hai đầu! Một cơ thể, từ thất thốn tách ra, chia thành hai cái đầu.
"Bàn Tử, đây là cái thứ gì vậy? Tại sao con rắn này lại có hai cái đầu?" Tôi hoang mang hỏi Bàn Tử.
"Đừng nhúc nhích, Lý Thanh, cậu cũng đừng cử động." Bàn Tử nói.
Nhưng ngay vào lúc này, con rắn đó đột nhiên tiến gần về phía tôi, tôi giơ hai tay lên không hề động đậy, nhưng tôi lại quên mất rằng, trong lòng ngực tôi còn có một con mèo đen, hình như con mèo này cho rằng con rắn kia muốn tấn công tôi, nó meo lên một tiếng rồi nhảy lên, giơ móng vuốt ra cào về phía con rắn hai đầu đó, nhưng cơ bản là không có tác dụng, tôi chỉ nghe thấy con mèo đen phát ra một tiếng kêu đau đớn, hai cái đầu rắn đồng thời cắn trúng người của nó, cứ vậy mà hất một cái, hất nó lên trên quan tài ở bên cạnh.
"Không!" Tôi hét lớn một tiếng, nhưng mà đã muộn, con mèo đó nhìn tôi một cái, giãy dụa một chút, rồi phát ra một tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng, hình như là đang từ biệt tôi, sau đó, giống như là đã tắt thở.
Còn con rắn này, vậy mà vẫn cứ bò đến gần tôi.
"Đừng cử động, Diệp Tử, cậu nhất định không được cử động." Bàn Tử ở bên cạnh nói.
"Còn không cử động nữa là ông đây chết mất!" Tôi kêu lên.

Bình Luận

0 Thảo luận