Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 571: Quan Tài Đá (3)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Anh trai không hề ngăn cản Trần Đông Phương lại gần. Tôi thấy Trần Đông Phương đi tới xem thì cũng tiến lại xem mặc dù khá lo sợ nhưng cũng thấy có vẻ không có gì nguy hiểm. Lúc vừa nhìn vào thứ bên trong quan tài tôi lập tức hiểu mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng từ đâu tới, bởi bên trong quan tài là một vũng máu.
Vũng máu đặc sánh, tôi đứng bên cạnh mà muốn nôn mửa.
"Tại sao lại như vậy, rõ ràng em nghe thấy tiếng thở mà." Tôi nhìn anh trai hỏi. Giờ tôi mới hiểu câu nói lẩm nhẩm vừa nãy của anh ấy có ý gì, rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp bên trong tại sao sau khi mở ra lại chỉ có một vũng máu?
Lúc này Bàn tử cũng bước tới, anh ta là người cuối cùng tiến đến xem. Tôi không nhìn vào anh ta, chỉ dùng đuôi mắt liếc một cái phát hiện lúc anh ta nhìn thấy vũng máu đó thì trên mặt bỗng có biểu cảm nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Vốn dĩ đó là thứ gì? Bàn tử, anh sợ cái gì?" Tôi không nhịn được nữa quay đầu hỏi Bàn tử.
"Cái gì? Tôi sợ cái gì, vốn dĩ là cái gì?" Mặt mày Bàn tử đầy mơ hồ hỏi.
"Rốt cuộc anh muốn diễn đến bao giờ?" Tôi hỏi anh ta.
Bàn tử nhìn tôi sắc mặt trở nên rất khó coi mà trong lúc này anh trai đột nhiên giơ tay ra sờ vào trong vũng nước máu trong quan tài, Trần Đông Phương muốn ngăn lại mà không kịp nữa. Ngay sau đó anh ấy đột nhiên rụt tay lại rất nhanh sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng vẫy tay nói với chúng tôi: "Nhanh rời khỏi nơi này, mau lên!"
Tôi nhìn thấy từ trong vũng máu trong quan tài đột nhiên nổi lên các bọt khí, giống như có người ở dưới nước đang thở vậy, tiếp theo một cánh tay máu đột nhiên từ trong vũng máu nhô lên với tốc độ rất nhanh. Anh trai dùng đao chặt cánh tay đó lại quay đầu lần nữa nói với chúng tôi: "Mau rời khỏi nơi này, nếu nó ra ngoài không ai chạy thoát được đâu!"
"Đi!" Trần Đông Phương nói, nói xong chúng tôi bắt đầu rút khỏi đạo quán này. Nói thật cho đến hiện tại tôi vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong vũng máu đó lại xuất hiện một người, nhưng nghe lời anh trai chắc chắn không sai. Anh ấy kêu chúng tôi chạy vậy chúng tôi cứ chạy là được.
Lúc chúng tôi tháo chạy được ra phía ngoài của đạo quán thì nghe được tiếng đánh nhau từ trong đạo quán truyền ra. Tôi định chạy vào trong giúp thì bị Trần Đông Phương ngăn lại nói: "Cậu ta sẽ không sao đâu, máu của cậu không phải vạn năng."
"Nhưng...!" Tôi đáp
"Không nhưng gì hết!" Trần Đông Phương nói.
Đúng lúc này chúng tôi bỗng nghe thấy tiếng đạn bắn sượt qua người khiến cả đám lại một lần nữa bị dọa điếng hồn. Tôi quay đầu nhìn thấy sau lưng có một nhóm người điên cuồng xông về phía chúng tôi, còn có người được khiêng trên ghế mây, không phải Lưu Khai Phong thì còn ai?
"Mẹ kiếp, đến vào lúc này sao! Nằm xuống, tìm cách nghênh chiến!" Trần Đông Phương lập tức nằm xuống dưới đất nhưng người của Lưu Khai Phong vẫn tiếp tục hướng về phía chúng tôi nổ súng. Bọn họ không định giết chúng tôi, dường như chỉ muốn chơi đùa dọa cho chúng tôi sợ.
Đợi bọn họ chỉ còn cách chúng tôi khoảng năm mươi mét thì dừng lại. Lưu Khai Phong nói: "Liễu Thanh Tư, cô không ngờ tôi có thể tới được nơi này phải không? Cô sắp xếp để người này đưa chúng tôi vào đường chết, tôi cố ý giữ anh ta lại chỉ là để đem đến giết anh ta trước mặt cô.
Nói xong tôi thấy Lưu Khai Phong vẫy vẫy tay, a Vượng bị trói chặt tay chân đưa lên, toàn thân anh ta phủ đầu vết thương, rõ ràng là đã chịu dày vò tra tấn không ít. Anh ta rưng rưng nước mắt hướng về phía Liễu Thanh Tư gọi: "Tiểu thư!"
"Lưu Khai Phong, tôi có lòng tốt muốn dẫn đường cho ông, ông dùng cách này báo đáp tôi sao?" Liễu Thanh Tư nói.
"Dẫn đường? Dẫn xuống hoàng tuyền à?" Lưu Khai Phong trả lời rồi rút ra một khẩu súng nhét vào miệng a Vượng sau đó bóp cò. Tôi tận mắt thấy thấy a Vượng mắt trợn trắng đầu nổ tung sau đó ngã ra đất trở thành một người chết.

Bình Luận

0 Thảo luận