Lúc này, thứ duy nhất có thể đi với tôi, đó là nhóc con đang chui ở trong ngực tôi này, hình như nó đã cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, nên ló đầu ra nhìn tôi, tôi xoa xoa đầu nó rồi nói: "Nhóc con, chắc là tao cũng sẽ chết ở đây thôi."
Tôi cắn răng, một tay cầm lấy con dao găm, một tay nắm chặt đèn pin, tôi không thể ngồi yên chờ chết được, hơn nữa tôi cũng không cứu nổi Lý Thanh, điều tôi có thể làm bây giờ đó là cố gắng hết sức để thoát ra, rồi tìm người quay lại, tôi bật đèn pin lên, kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng mà đi một vòng xung quanh, nhưng chẳng phát hiện ra gì cả, ngoại trừ cánh cửa đá mà ban nãy chúng tôi bước vào ra thì căn bản là không có đường ra, nhưng nếu như bước ra khỏi cánh cửa đá kia thì lối ra duy nhất lại bị thằng cha Trần Thạch Đầu chặn lại.
Chẳng lẽ ông trời muốn diệt tôi sao?
Cuối cùng, tôi ngồi phịch xuống bên cạnh cái trụ tròn, anh trai tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tới, tôi thậm chí còn lo lắng bản thân anh ấy cũng đã gặp chuyện gì bất trắc, còn ở trong đây thì trụ cột Lý Thanh của tôi bây giờ cũng không rõ sống chết, tôi xoa xoa đầu nhóc con này rồi hỏi nó: "Mi có biết lối ra ở đâu không? Nếu mà không ra ngoài, cho dù ta không bị buồn chết đói chết, thì cũng bị dọa chết mất thôi."
Nhóc con này vươn cái móng chân trước ra chỉ chỉ lên phía trên, hướng mà nó chỉ, chính là bên trên cái trụ tròn.
"Ý mi là lối ra nằm ở phía trên à? Ta cũng đã nghĩ đến, có điều ta không có lên đó được a, cho dù ta có thể lên đó, Lý Thanh mà còn bị giết chết một cách dễ dàng như vậy chứ đừng nói chi là ta." Tôi nói.
Ai dè nhóc này vẫn cứ chỉ chỉ lên trên, hơn nữa còn nôn nóng kéo kéo cổ áo của tôi, lúc này tôi mới hiểu ra là thật r·a nó đang bảo tôi nhìn lên trên.
Tôi rọi đèn pin lên trên nhìn thử, nơi mà ánh sáng đèn pin chiếu tới, tôi nhìn thấy ở giữa những cánh hoa sen trên đó, có ló ra một gương mặt người, một gương mặt người xuất hiện vào lúc này dọa tôi sợ chết khiếp, nhưng tôi lập tức lại muôn phần kích động, bởi vì gương mặt mà tôi nhìn thấy đó chính là anh trai tôi!
Tôi mở miệng muốn gọi anh ấy, anh trai tôi ở bên trên lại đưa tay ra hiệu không được lên tiếng, sau đó anh ấy nói nhỏ với tôi: "Vứt dây thừng lên đây, anh kéo em lên, nhớ là đừng quay đầu lại."
Anh ấy cấm tôi không được quay đầu, nhưng xui một cái là lúc nghe thấy anh ấy nói ba chữ đừng quay đầu, tôi vậy mà lại bất giác ngây ngô quay đầu lại nhìn một cái, vừa quay đầu lại, tôi liền thấy có hai bóng người đang đứng trên lối đi phía sau lưng tôi, hai người này, chính là hai thị vệ hình người ở ngay lối vào chỗ cánh cửa đá!
Càng đáng sợ hơn đó là, mấy bức tượng thần đ·a·n·g quỳ xuống đó , vậy mà lại từng cái một mở mắt ra rồi trào máu mắt ra ngoài.
Cảnh tượng này, giống y hệt như cảnh mắt rồng của bia đá đầu rồng trên mắt phong thủy chảy máu! Cảnh tượng này gần như khiến tôi bị dọa cho ngơ người.
"Mau vứt dây thừng lên trên đây, mau lên!" Anh trai tôi kêu ở phía trên.
Tôi cuống chân cuống tay lấy sợi dây thừng từ trong ba lô ra, tiện tay vứt lên trên một cái, nhưng dây thừng rất nhẹ, căn bản không vứt lên cao đ·ư·ợ·c·, tôi muốn tìm một cục đá để buộc vào, nhưng xung quanh thật sự ngay cả một cục đá như vậy cũng không có, cmn chỉ có mỗi một cái lư hương, vấn đề là nếu là cái lư hương thì tôi ôm nó lên còn không nổi chứ nói chi là ném.
Nhưng hai thị vệ này đã bước về phía tôi, hai con ngươi của họ cũng đã biến thành màu đỏ, tôi không biết chuyện này là sao, thế quái nào mà tảng đá lại biết đi giống như cương thi vậy chứ? Nhưng cho dù có là nguyên nhân gì, với tấm thân nhỏ bé này của tôi, tượng đá y như người thật này mà đấm tôi một cái thì có thể đấm tôi chết tươi!
Nhưng tôi thật sự không có cách gì để kiếm cục đá ném lên trên được a! Nhìn thấy hai người đá này sắp đi đến nơi.
Tôi cuống đến mức nước mắt muốn trào ra, ngay vào lúc này, nhóc con trong ngực tôi đột nhiên lủi ra, nó nhìn tôi một cái, sau đó ngậm lấy một đầu của sợi dây thừng rồi ra sức mà kéo, ra hiệu tôi cởi cọng dây thừng này ra! May là lúc này tuy tôi hoảng sợ nhưng đầu óc vẫn còn đủ tỉnh táo, tôi ý thức được rằng nhóc con này muốn giúp tôi mang một đầu của sợi dây thừng lên cho anh trai tôi, tôi vội vàng cởi sợi dây thừng ra, quả nhiên là vậy, nhóc con này ngậm lấy một đầu sợi dây thừng, cắn răng giống như đã hạ quyết tâm rồi treo lên trên chiếc cột.
Tôi không biết loài chồn có biết trèo cây hay không, nhưng nhóc con này trèo lên trên chiếc trụ đá này rất vất vả, nó leo lên được mấy bước, thì trơn trượt tụt xuống, tiếp tục xông lên, rồi lại tiếp tục trượt xuống, mà vào lúc này, tôi đã ngửi thấy hơi thở trên người của người đá rồi, đây là một mùi khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Nó không trèo lên được, hình như bảo tôi tránh chỗ ra, ngay vào lúc này, ánh mắt nhóc con trở nên kiên nghị rồi lùi về sau mấy bước, bắt đầu phi băng băng, lần này, hình như nó đã nắm vững được điểm cốt yếu trong thao tác kĩ thuật, cuối cùng có thể chạy như bay trên chiếc trụ đá này, cuối cùng nó cũng đã đem được một đầu của sợi dây thừng đưa cho anh trai tôi, nhưng ngay vào lúc anh trai tôi muốn kéo nó lên, nó lại lắc lắc đầu, men theo sợi dây rồi tuột xuống dưới, sau đó nó phóng xuống đất.
Nó đứng trên đất như vậy, mở to mắt nhìn tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận