Thật ra thân thế thực sự của tôi là chuyện mà cả hai người chúng tôi đều rất muốn biết, nhưng đồng thời đây cũng là cấm kỵ giữa hai người. Việc nhắc đến câu nói của Bàn tử không nghi ngờ gì chính là đặt dấu chấm cho cuộc nói chuyện của chúng tôi, sau đó tôi bà Bàn tử đều không nói năng gì nữa cứ lặng lẽ tiếp tục đi sau đám người kia. Đám người của Lý lão thái đều do Lục gia huấn luyện, tuy rằng không lợi hại được như Lý Thanh, nhưng các kỹ năng khác chắc chắn đều không tồi. Hơn nữa đám người của Lưu Khai Phong người đông thế mạnh đi tới đâu là để lại dấu vết rất rõ ràng tới đó, chúng tôi giữ khoảng cách một đoạn chắc không thành vấn đề.
Lúc chúng tôi cứ tiếp tục đi mãi thì người phía trước đột nhiên dừng lại, Bàn tử đang định hỏi có chuyện gì thì bỗng nhiên não của cái người đứng ngay bên cạnh tôi nổ tung. Cả người tôi lẫn trên mặt mũi dính đầy chất màu đỏ và trắng bắn lên, tôi nhìn thấy được nửa cái đầu của anh ta bị thổi bay ra khiến tôi bị dọa cho đơ luôn tại chỗ.
"Tạo vòng vây."Lúc này người có râu quai nón hét lớn.
Bọn họ ngay lập tức quây xung quanh Lý lão thái bảo vệ bà ấy, nhưng cũng đúng lúc này tiếng súng một lần nữa vang lên, nhưng lần này không phải là xả đạn như lần trước mà dường như là bắn tỉa, mỗi phát súng vang lên đều có người trúng đạn.
Bàn tử cúi thấp người trực tiếp nhặt khẩu tiểu liên và băng đạn rơi trên đất của thi thể, đá tôi một cái hỏi: "Cậu bị dọa đơ luôn rồi à? Đó là tay bắn tỉa, trận này giờ thành chim sẻ trúng kế của bọ ngựa rồi."
Tôi lại nhìn vào thi thể đang nằm trên mặt đất, cũng đã ý thức được thứ bắn lên mặt và người mình là thứ gì, giờ mà nói ra những câu chê bai hay cảm thấy ghê tởm thì đều là chuyện thừa. Tôi lau vội mặt mình, móc ra khẩu súng ngắn trở nên cực kỳ cảnh giác. Lúc này người có râu quai nón hét lên: "Trúng kế rồi, tách ra, chạy vào trong đám lau sậy."
Nói xong bọn họ bảo vệ Lý lão thái tiến vào trong đám lau sậy. Tôi muốn đi theo nhưng Bàn tử kéo tôi lại nói: "Cậu ngốc à, mục tiêu của cái tên họ Lưu đó là bà ấy, giờ theo bà ấy khác gì tìm đường chết. Đi, chúng ta đi!"
Lực của Bàn tử rất lớn, anh ta lôi tôi vào một bụi lau khác. Chúng tôi vừa tiến vào thì nghe được phía đối diện truyền tới tiếng bước chân gấp gáp. Bàn tử cắn chặt răng kéo cò súng xả một loạt đạn về phía âm thanh phát ra. Lúc chúng tôi đi tới đó thì thấy hai thi thể cầm súng nằm trên mặt đất, nhìn trang bị và trang phục thì chắc chắn là người của lão Lưu.
"Mau nhặt súng lên!" Bàn tử vừa đề cao cảnh giác vừa nói với tôi. Điều này giống với những gì tôi nghĩ, lúc nhỏ xem phim chiến đấu bắn nhau chỉ lo nhân vật chính hết đạn, hận không thể bảo nhân vật chính vác hết tất cả súng đạn lên trên người phòng bị. Sau khi tôi đeo khẩu súng lên, Bàn tử nhặt lấy luôn cả mìn trên eo bọn họ để giắt lên người rồi nói: "Rút lui!"
Lúc này bên phía Lý lão thái và người có râu quai nón lại vang lên tiếng súng, lần này tiếng súng liên miên không dứt. Bàn tử nói với tôi: "Giờ hai chúng ta ốc chưa mang nổi mình ốc cậu đừng có lo cho người khác nữa. Đừng có thấy đám người Lưu Khai Phong người đông, nếu thực sự giáp mặt với người của Lục gia thì chưa chắc đã chiếm ưu thế đâu, cậu đừng quản chuyện không đâu nữa."
Bàn tử vừa dứt lời, đột nhiên có mấy người cầm súng xông ra trước mặt chúng tôi, nòng súng đen sì hướng về phía hai người chúng tôi. Tôi và Bàn tử dường như cùng đồng loạt nhả đạn, độ giật của súng tiểu liên mạnh hơn súng ngắn nhiều khiến gan bàn tay của tôi như muốn nứt toác ra. Bởi tôi và Bàn tử tấn công trước nên đã bắn hạ được ba người, Bàn tử kéo nhẹ tôi, hai người chúng tôi lăn trên mặt đất tới một đám cỏ lau khác nhưng ngay sau đó sau lưng chúng tôi lại vang lên tiếng súng. Hai người chúng tôi chạy bán sống bán chết, đạn dường như bay xẹt qua người tôi.
"Mẹ kiếp!" Bàn tử lấy ra quả mìn rút chốt rồi trực tiếp ném về phía sau rồi anh ta đè chặt tôi xuống dưới đất. Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới kèm theo bùn đất bay tứ tung khiến cả người chúng tôi lấm lem. Chúng tôi không có thời gian xem mấy người phía sau đó đã bị nổ c.h.ế.t chưa mà lập tức bò dậy chạy chối c.h.ế.t. Chỗ này là khi nước sông Hoàng Hà rút xuống lộ ra nên toàn là bùn nhão khiến việc chạy rất khó khăn. Sau cùng hai người chúng tôi đã sức cùng lực kiệt liền nằm bò xuống mặt đất.
"Tôi vẫn không thể tin được tôi mới vừa trải qua một trận đấu súng, tôi còn dùng súng giết người nữa." Tôi thở hổn hển nói với Bàn tử.
"Cậu không giết chúng thì chúng cũng giết cậu. Dù sao đó cũng là một lũ khốn kiếp, c.h.ế.t đi cũng coi như vì dân trừ hại." Bàn tử ngồi dậy hút một điếu thuốc nói.
"Bàn gia, giờ chúng ta đã an toàn chưa?" Tôi hỏi.
"An toàn cái đầu cậu, cậu không phát hiện ra là chúng ta chạy nhanh quá nên lạc đường rồi à?" Bàn tử cười như mếu nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận