Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 447: Đứa Bé Màu Xanh (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
"Mẹ kiếp!" Tôi mắng một câu, lập tức quay đầu đi không muốn nhìn, nhưng càng không dám nhìn lại càng tò mò muốn nhìn. Tôi một lần nữa ép bản thân mình ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa bé thì phát hiện ra đứa bé toàn thân đầy lông xanh kia đang nhìn chằm chằm tôi.
"Hai người cũng coi như quen biết nhau đấy, cậu không xã giao chào hỏi nó một câu à?" Bàn tử thấy tôi sợ hãi thì càng muốn trêu chọc.
"Anh im miệng đi!" Tôi mắng anh ta một câu rồi tiếp tục nhìn đứa bé đó. Đột nhiên nó nhếch miệng lên lộ ra hàm răng đen sì nhìn tôi cười lạnh một cái tiếp theo lập tức bổ nhào về phía tôi. Giờ nếu tôi đối diện với người bình thường, kể cả những kẻ cục súc như Trần Đại Khuê tôi cũng không sợ, bởi tôi đã tự tin hơn về bản thân rồi, nhưng đối mặt với quỷ đặc biệt là cái bóng đen từ tuổi thơ này tôi vẫn hoang mang lo sợ cho nên thấy đứa bé đó bổ nhào tới tôi chỉ kịp phản ứng giơ tay lên ngăn chặn. Nhưng một lúc sau tôi vẫn không cảm thấy có thứ gì rơi xuống người mình, hạ tay xuống mới thấy đứa bé người đầy lông xanh đó đang ở trong tay Bàn tử, trên đầu nó đang bị dán một lá bùa vàng khiến nó không thể cử động được, chỉ dùng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Bàn tử như muốn uy hiếp.
"Anh bắt nó lại từ sớm không phải xong rồi sao?" Tôi trừng mắt với Bàn tử. Thứ quỷ này đâu thể chơi đùa được.
"Được rồi, thi thể của nó đang ở trên cái xà nhà, cậu đi lấy xuống đây. Cái nhà gã Trần Thạch Đầu này quả là có biết chút tà thuật, biết để thi thể đứa bé đó trên xà nhà, không chạm trời không chạm đất làm một con quỷ trên xà nhà." Bàn tử nói.
Tôi đi ra phía bên ngoài nhà tìm một cái thang đưa vào trong nhà sau đó trèo lên xà nhà. Quả đúng như Bàn tử nói có một cái hộp hình vuông được đặt trên xà nhà. Sau khi mở hộp ra xem quả nhiên có một thi thể khô quắt của trẻ nhỏ. Mặc dù hiện tại đang ở bên cạnh Bàn tử nhưng khi nhìn thấy cái thi khô bé tẹo này tôi vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi tôi vẫn nhớ rõ nó. Nó chính là đứa trẻ mà Trần Thạch Đầu đã mổ bụng cô Ngốc lấy ra, nó mới chỉ là thai nhi được mấy tháng chưa thành hình, mắt nhắm nghiền cả người cuộn tròn trông rất mềm yếu.
"Ôi vãi!" Bàn tử liếc cái thi thể khô rồi kêu lên.
"Anh đừng có làm người khác giật mình như thế được không, vui lắm hả?" Tôi gần như hét vào mặt Bàn tử.
"Không phải vậy đâu, gã này được đấy. Cậu xem đi!" Bàn tử chỉ vào mông cái xác khô.
Tôi chau mày lại nhìn kỹ phát hiện trên da đứa trẻ này tại vị trí đốt sống sống cụt vậy mà lại nhô ra một đoạn trông giống như đuôi vậy. Tôi hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Còn chuyện gì nữa chứ, cậu quên đứa trẻ này trước bị chôn ở đâu à? Chính là chôn dưới phòng ký túc của vợ cậu đấy. Cái nơi đó là mắt phong thủy của Phục Địa Câu, chỗ đó còn chôn bia đá đầu rồng của Trần Cận Chi, long địa dưỡng thi. Nếu đứa bé này được đi đầu thai thì sau này lớn lên đúng là tiền đồ vô lượng!" Bàn tử nói.
"Nói chuyện này làm gì, anh không còn việc gì khác nữa đúng không, đi, về thôi!" Tôi nói.
Bàn tử gỡ lá bùa vàng trên đầu đứa bé rồi vỗ nhẹ lên người thi khô, vậy là hồn nhập lại vào xác, sau đó anh ta dán lại lá bùa lên đầu thi thể. Tôi thuận tay đưa cái hộp đó cho Bàn tử nói: "Anh cầm đi, tôi cầm không thoải mái."
Hai người chúng tôi ra khỏi nhà Trần Thạch Đầu, bị gió lạnh bên ngoài táp vào người khiến tôi cảm thấy tỉnh táo không ít. Tôi châm điếu thuốc suy nghĩ, Trần Thạch Đầu không thể nào vô duyên vô cớ đem cái xác khô này đặt lên xà nhà mình, ông ta đã hoàn toàn bán mình cho thi vương trong mười hai hang quỷ rồi.
Cái thi thể khô này ngoài việc Bàn tử nói nó được chôn ở mắt phong thủy bia đá đầu rồng ở Phục Địa Câu, quan trọng hơn là nó có thân phận, nó là con của thi vương trong mười hai hang quỷ. Đương nhiên là do Trần Thạch Đầu đã hiến tế cô Ngốc, cô Ngốc khi ở dưới nước đã mang thai con của thi vương.
Dựa theo cách nói này thì cần lập tức xử lý đứa bé này, không cần biết là phải đốt hay làm cách nào khác. Nhưng đứa bé này cũng là con của cô Ngốc, còn không nói đến việc tôi đã từng hứa với Hàn Tuyết sẽ không làm hại cô Ngốc, bản thân tôi cũng không muốn đốt đứa bé này. Tuy rằng cô Ngốc là quỷ, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng là vô bờ bến. Cô Ngốc luôn coi tôi là ân nhân cứu mạng trước giờ đều không hại tôi nhưng tôi vẫn không thể quên được hôm đó khi đang xử lý quỷ hạn hán cô Ngốc bởi vì con mình mà suýt nữa đã giết tôi.
Cho nên đối với cô Ngốc mà nói không có gì quan trọng hơn con của mình.
Vậy đã tìm được cái thi thể khô này là một chuyện tốt, nhưng làm sao để xử lý nó lại là vấn đề nan giải.
"Bàn tử anh định làm thế nào?" Tôi hỏi.
"Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, giờ điều quan trọng là chúng ta phải tìm ra cô Ngốc đó, làm rõ rốt cuộc cô ta biết những gì, tại sao lại muốn ngăn cản cậu và Hàn Tuyết động phòng. Chỉ cần đứa bé này ở trong tay chúng ta thì không sợ cô Ngốc không tới." Vẫn là Bàn tử to gan lớn mật trực tiếp nói ra như vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận