"Cậu quả thật nhắm vào chiếc giày đó." Sau khi bà lão nói điều này, anh trai nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Bà lão liếc nhìn anh trai, cười lạnh nói: "Tiểu tử, như vậy không được đâu? Ta dù sao cũng là bậc tiền bối của cậu, dám lừa ta?"
Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao anh trai vừa ra khỏi phòng lại nói rằng bà lão đã lấy trộm thứ gì đó, hóa ra là anh trai đoán mò, nhưng tục ngữ có câu, làm điều xấu sẽ bị chột dạ, không ngờ rằng anh nói một câu như vậy đã có thể lừa được lão phật gia.
"Bậc tiền bối đi trộm đồ, tôi cũng mới thấy lần đầu." Tính khí của anh trai thế nào? Làm sao chỉ vì một lời chế nhạo có thể làm anh sợ hãi?
"Đây không phải là ăn trộm, mà là lấy lại." bà lão nói.
"Mọi người đừng giận, đừng giận. Ở đây có hiểu lầm gì đúng không? Đều là người nhà cả, đừng làm mất hòa khí chứ. Coi như nể mặt Bàn Gia tôi đi." Bàn Tử cũng bị dọa cho ngơ ngác, anh ta lập ta bước ra ngăn cản anh trai và bà lão, không muốn tiếp theo xảy ra mâu thuẫn gì. Sau khi nói xong, anh ta nhanh chóng nháy mắt với tôi và ra hiệu cho tôi mau khuyên can, giải tán cuộc tranh cãi, tôi nghĩ mặc dù bà lão nói chuyện rất khó nghe, nhưng sau khi cô bé kể xong chuyện của bà với ông nội, tôi cảm thấy bà ta rất dễ thương. Những lời lẽ gay gắt của bà chẳng qua là sự oán giận đối với ông nội tôi, hơn nữa, không ai muốn đắc tội với bà lão nhỏ mọn, tính khí thất thường và có xuất thân đáng sợ này. Tôi nhanh chóng bước ra ngoài và nói: "Dĩ hòa vi quý, dù sao cũng là người một nhà."
Lúc này mẹ tôi cũng bước ra kéo anh trai tôi, anh tôi thở dài nói: "Thật ra ngay từ khi nhìn thấy con mèo này, tôi đã biết có liên quan đến chiếc giày đó, tôi vốn dĩ chiếc giày đó chỉ là vật định tình của ông và bà."
Khi anh trai nói lời này, sắc mặt của bà lão thay đổi, bà nói: "Nói nhảm, ta còn chưa chết!"
Bà lão sửng sốt, khiến anh trai nhất thời không nói nên lời, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một chiếc giày, nhưng là vật yêu quý của ông nội, bà muốn lấy đi, ít nhất cũng phải có lý do."
"Ai nói với cậu đây là vật yêu quý của ông nội cậu?" Bà lão nghe vậy càng tức giận hơn, trong không khí đầy mùi dấm chua (ý chỉ sự ghen tuông), lúc này tôi cũng không hiểu, vốn dĩ nghĩ giống anh, nhưng bây giờ xem ra chiếc giày này không phải của bà ta, mà là của một người khác, tôi không khỏi thở dài, lúc ông còn trẻ thật lợi hại, có bao nhiêu là hồng nhan tri kỷ? Vả lại hồng nhan tri kỷ này, còn là một người giàu có?
"Cho dù có liên quan hay không, bà đưa ra một lý do để mang nó đi." anh trai nói.
Bà lão liếc nhìn anh trai, rồi nhìn chúng tôi, cuối cùng thở dài và nói: "Mang ghế của ta đến đây."
-- Bà lão ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ. Bà lấy chiếc giày từ trong túi ra, ánh mắt bà nhìn chiếc giày gần như nghiến răng nghiến lợi. Tôi nhìn bà ta như vậy chắc chắn với suy đoán của mình, chiếc giày này chắc chắn là của người phụ nữ khác của ông!
"Hồi đó, ông nội các cậu là người xuất chúng trong nhóm người trẻ tuổi ở Quỷ Đạo, ta cũng vậy. Ngay cả giáo chủ Quỷ Đạo cũng nói hai chúng ta là kim đồng ngọc nữ, ta không sợ xấu hổ, ta thích ông ta, cũng muốn gả cho ông ta, ta cũng cảm nhận được ông ta rõ ràng cũng thích ta. Nếu như không phải sự xuất hiện của yêu tinh này, ông ta chắc chắn sẽ cưới ta. Tính khí của ta có hơi cọc, không giống yêu tinh này biết cách nịnh người khác.Diệp Giang Nam là một tên ngốc, bị tiểu yêu tinh này xoay như chong chóng, kết quả là? Tiểu yêu tinh này là một thành viên của Ngọc Hoàng Đạo, tiếp cận ông ta là có mục đích, muốn biết bố cục của Quỷ Đạo. Sau đó bị giáo chủ phát hiện và giết chết, nhưng không ngờ Tên Diệp Giang Nam này bình thường cẩn thận lại là một người trọng tình, vì người phụ nữ này mà cắt đứt với Quỷ Đạo, nếu không phải ta cầu xin cho thì ông ta đã mất mạng từ lâu rồi." Bà lão hung hăng nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận