Xem cả buổi trời, không có bất cứ manh mối nào được để lại cả, chúng tôi men theo hành lang, bước vào bên trong đại điện ở trước mặt, đại điện này là một thứ giống như kiểu bảo tháp, cửa đã mục nát không chịu nổi, tôi chợt nhìn thấy có một hàng dấu chân trên mặt đất, dấu chân vừa mới được để lại, mà đến nơi này trước chúng tôi, ngoài Liễu Thanh Từ ra thì đâu còn ai khác nữa, cho nên sau khi chúng tôi nhìn thấy hàng dấu chân này thì càng thêm khẩn trương, Lý Thanh một cước đá bay cánh cửa, sau đó thì chúng tôi nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi bước vào cửa bảo tháp này, hai bên là hai hàng tượng Phật nghiêm trang, ở đầu bên kia hành lang, chúng tôi nhìn thấy có một Lạt Ma đang ngồi ngay ngắn ở đó, đang chằm chằm nhìn chúng tôi.
Vào lúc này mà nhìn thấy một Lạt Ma, chúng tôi ngay lập tức trở nên căng thẳng, anh trai tôi đưa đao lên bước đi trước, chúng tôi cũng đều rút dao găm ra, chúng tôi không để ý đến hai hàng tượng Phật ở bên cạnh, gay go nhất thì chỉ có Lạt Ma ở đầu bên kia hành lang thôi.
Đến khi lại gần, anh trai tôi nói: "Là một cái xác khô giống như bên trong giếng khóa rồng ở dưới Hoàng Hà."
Tôi bước qua đó xem thử, Lạt Ma này không hề động đậy, cử chỉ khoan thai ngồi trên một chiếc đệm cói, đôi mắt mở hờ, giống như đang nhìn chúng tôi. Bởi vì là xác khô, cho nên về tướng mạo thì căn bản là chúng tôi không phân biệt được Lạt Ma này có gì khác biệt với Lạt Ma bên trong giếng khóa rồng.
Ở trước mặt Lạt Ma này, có một quyển sách cổ màu đen, chất liệu của quyển sách cổ này vậy mà lại là một loại đá màu đen, chạm tay vào thấy lạnh ngắt, ở trên đá, có khắc những văn tự mà chúng tôi xem không hiểu. Chắc là một thứ giống như kinh văn gì đó.
Lúc nhìn thấy quyển sách này, Trần Đông Phương đưa tay ra muốn lấy nó, tôi vốn cho rằng việc này cũng chẳng có gì bất thường, kết quả đao của anh trai tôi lập tức chắn ngang, trực tiếp chắn ngang cổ của Trần Đông Phương.
Thay đổi này thật sự chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Lý Thanh lập tức đưa dao găm lên chĩa về phía tôi.
Còn Bàn Tử thì lại lấy dao găm ra hướng về phía Lý Thanh.
Thu Ly, vào lúc này cũng giơ súng lên chĩa về phía Bàn Tử.
___ Chúng tôi trông có vẻ như một nhóm rất hòa hợp, lúc ở trước quyển sách cổ màu đen này, tất cả những sự hòa hợp, lập tức sụp đổ.
Lý Thanh hùng hổ thả tay xuống, con dao của anh ấy đã sượt ngang lớp da của tôi, ở bên kia thì tay của Trần Đông Phương vẫn còn đang giữ ở động tác đưa đến phía trước cuốn kinh thư, tôi có thể nhìn ra trước trán ông ấy có mồ hôi rơi xuống.
"Mấy người đang làm gì vậy? Một cuốn sách rách như thế này, mà các người cũng tranh nhau sao?" Lúc này tuy là Bàn Tử vẫn đang chĩa dao về phía Lý Thanh, nhưng anh ấy vẫn hét lên.
"Trọng Mưu, cậu đang làm cái gì đấy?" Trần Đông Phương cười rồi nói với anh trai tôi, chỉ có điều nụ cười này vô cùng miễn cưỡng.
"Chẳng làm gì cả, sợ ông động chạm linh tinh rồi dây vào phiền phức thôi." Anh trai tôi thu đao lại rồi nói.
Còn Trần Đông Phương cũng đứng thẳng người lên, không nhìn cuốn kinh thư ở trên đất kia nữa.
Trần Đông Phương không lấy nó, nhưng anh trai tôi lại cúi người xuống nhặt quyển sách này lên, sắc mặt Trần Đông Phương lập tức trở nên cực kì khó coi, ông ấy cười nói: "Trọng Mưu, làm như vậy là không có vui đâu nhé."
"Đây là đồ của ông à? Ông đọc hiểu được nó không?" Anh trai tôi hỏi ngược lại.
"Tôi nói này, mấy người không phải là muốn cãi nhau nữa đấy chứ? Chúng ta là một nhóm rất tốt, vì một cuốn sách mà đến mức như vậy sao? Hay là mấy người đưa cho Bàn gia, Bàn gia tôi giữ nó cho mấy người." Bàn Tử cười nói.
"Một đám người thông minh như các người, tại sao lại không thử nghĩ xem, nếu như tôi đã đến đây trước các người một bước, nếu như cuốn kinh thư này có ích thì tôi đã sớm đem nó đi rồi, còn để lại đây cho các người sao?" Lúc này, ở ngoài cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ, giọng nói này tôi lại quá là quen thuộc đi, chính là Liễu Thanh Từ.
Cô ta vừa xuất hiện, thì gần như đều thu hút tất cả mọi hỏa lực.
Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía cô ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận