Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 619: Hàn Tuyết Mất Tích Rồi (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi và Bàn tử nói chuyện một lèo tới tận nửa đêm. Không thể không nói những lời của Bàn tử đã khiến câu chuyện sáng tỏ không ít nhưng cũng đưa mọi việc lên một tầm cao mới. Thế giới thần tiên, một thế giới khác, gia tộc Hiên Viên, những từ ngữ trước đây hoàn toàn xa lạ đã từ từ ngấm vào thế giới của tôi. Sau khi Bàn tử về phòng, tôi rót một ly rượu đứng trước cửa sổ nhìn ra con đường phía bên ngoài vắng vẻ, vài ngọn đèn leo lét, tôi cảm thấy bản thân mình rất mơ hồ.
Cái thế giới này rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà tôi chưa biết?
Trong núi Côn Lôn, trong những lĩnh vực mà tôi xa lạ rốt cuộc còn bao nhiêu sự thật ẩn giấu? Nền giáo dục mà tôi được tiếp xúc từ bé đến lớn, giá trị quan nhân sinh quan mà tôi có được đều sụp đổ chỉ trong vòng một năm trải nghiệm.
Tôi trở nên xa lạ với cái thế giới ngay trước mắt mình.
Không nằm trong dự đoán sáng ngày thứ hai Bàn tử đã rời đi không từ mà biệt. Điều này một phần cũng nằm trong dự đoán bởi tối hôm qua khi nói tới sau cùng Bàn tử nói anh ta không thích phải nói lời từ biệt, bởi đây không phải là chuyện người có vai vế phải làm. Đã chăm lo bảo vệ tôi lâu như vậy giờ không còn cái gánh nặng này đi cùng anh ta có chút không quen. Tôi biết anh ta sẽ lặng lẽ rời đi, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
Một mình tôi ở lại Lhasa thêm một ngày sau đó mua vé máy bay trở về Lạc Dương. Sau khi tới Lạc Dương tôi không hề dừng mà trực tiếp quay về Phục Địa Câu. Lúc về tới nơi, nhìn thấy cái thôn mà tôi đã sinh sống suốt hơn hai mươi năm tôi bất giác cảm thấy xa lạ. Trong tài khoản của tôi có rất nhiều tiền, đếm số không thôi cũng đủ hoa mắt chóng mặt. Trước đây tiểu Thất gọi điện thoại cho tôi nói số tiền đó không có cách nào chuyển trực tiếp vào tài khoản của tôi được nên sẽ chuyển trước cho tôi số lẻ, nhưng cái số lẻ đó cũng đã vượt quá nhận thức của tôi về tiền.
Tôi đứng rất lâu bên ngoài Phục Địa Câu, cuối cùng bị thôn dân trong làng nhận ra nên kéo vào thôn. Mẹ tôi và chú Trụ tử còn có Trần Thanh Sơn ra đầu thôn đón tôi. Sở dĩ tôi đứng lâu vậy là vì không biết nên đối mặt với Hàn Tuyết thế nào, nhưng cô ấy không có mặt trong đám người đón tôi khiến tôi có chút hụt hẫng. Nếu như là trước kia chắc chắn cô ấy sẽ đứng từ xa nhìn tôi với ánh mắt mơ màng, nhưng lần này cô ấy đi đâu rồi?
Tôi về đến nhà, vào trong phòng mình, đồ đạc của Hàn Tuyết vẫn còn ở đây. Quần áo cũ của tôi mỗi chiếc đều được cô ấy giặt sạch sẽ gấp gọn gàng ngăn nắp đặt trong tủ quần áo. Cô ấy còn rửa tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung với nhau bằng điện thoại của cô ấy ra rồi đóng khung để trên đầu giường tôi.
Tôi nhìn bức ảnh, nhìn Hàn Tuyết đang chu môi trong ảnh mà không kiềm chế được những giọt nước mắt. Trên núi tuyết tôi không khóc, suốt cả hành trình tôi không khóc nhưng thời khắc này tôi lại ôm đầu bật khóc ngay trong căn phòng của chúng tôi.
Một Thiên Thủ Quan Âm đầy mưu mô xảo trá luôn tìm cách giết chết tôi.
Một Hàn Tuyết lương thiện đơn thuần luôn hiện hữu bên cạnh tôi.
Tôi không biết mình sẽ phải làm như thế nào.
Lúc này mẹ tôi đẩy cửa bước vào, xoa đầu tôi nói: "Con trai, nhớ Tuyết nhi rồi phải không? Gọi điện thoại cho nó đi. Con bé nói về nhà thắp hương tổ tiên mà không quay lại nữa, cũng đã nửa tháng rồi, bọn trẻ cứ khóc náo đòi cô giáo Hàn, trưởng thôn mấy lần gọi điện cho nó mà không ai bắt máy."
Lúc này tôi bỗng ngây ra, tôi vẫn cứ tưởng Hàn Tuyết đang dạy học không biết tin tôi đã về. Cô ấy đã đi nửa tháng rồi? Tôi sờ lần tìm điện thoại nhưng phát hiện điện thoại đã không biết rơi mất từ lúc nào. Tôi hỏi mẹ: "Cô ấy về nửa tháng rồi sao? Vẫn chưa quay lại ạ? Cô ấy cũng không gọi điện ạ?"
"Ừ, mẹ cứ nghĩ có lẽ nhà con bé có chút chuyện, trưởng thôn nói không có con nó ở đây một mình rất buồn nên muốn về nhà một chuyến, dù gì cũng chẳng có ai nói chuyện." Mẹ tôi nói.
Hàn Tuyết không thể nửa tháng vẫn không quay về, đặc biệt là khi bọn trẻ vẫn còn đang phải đi học, kể cả có chuyện gì gấp đi chăng nữa cô ấy nhất định sẽ liên hệ nhờ Trần Thanh Sơn sắp xếp, tôi hiểu cô ấy. Nghĩ tới đây bỗng trong lòng tôi có một giọng nói vang lên: "Mày thực sự hiểu cô ấy ư?"
"Có lẽ cô ấy bận gì đó, đợi con đi mua điện thoại khác con sẽ gọi điện cho cô ấy." Tôi nói với mẹ.
Không thể phủ nhận tôi rất nhớ cô ấy, nhưng trong lúc này tôi lại cảm thấy nếu như cô ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi thì đó cũng chưa chắc đã là chuyện xấu đối với cả tôi và cô ấy.
Tôi ở Phục Địa Câu hai ngày, đến sáng ngày thứ ba tôi ngồi xe đi Lạc Dương. Mặc dù trong lòng có hàng vạn lời ngụy biện nhưng tôi không có cách nào đối diện khi ngày ngày nhìn vào căn phòng và những đồ vật trong phòng, tôi không thể ngừng nhớ cô ấy. Sau khi tới Lạc Dương, tôi tới nhà Hàn Tuyết, đường tới nhà cô ấy rất quen thuộc với tôi. Lúc tới nhà thì chỉ có mẹ Hàn Tuyết, cha cô ấy Hàn Cát Lỗ không ở nhà.

Bình Luận

0 Thảo luận