Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 349: Giám Sát (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
"Sau đó thì sao?" Tôi nhịn không được nên hỏi.
"Mấy thủy thủ sớm đã bất mãn với Quỷ Thợ May, cộng với những lời của Quỷ Nước, nên bọn họ đã đình công, rồi tìm đến tôi, tôi lại tìm đến ông nội của tôi, kết quả không cần nghĩ cũng biết, mấy thủy thủ này đều phải nuôi người nhà, hơn nữa người ta bây giờ đều thích tiền, tôi trả lương cho họ cao gấp ba lần, cơn sóng gió đình công liền lắng xuống, trên thực tế thì họ muốn tăng lương từ lâu lắm rồi, đây chỉ là một thời cơ mà thôi. Kết quả bọn họ đều chết hết, không sót một ai, còn nhà họ Tôn chúng tôi ngoại trừ anh trai của cậu và ông nội hai ra, những lão Quỷ Nước có kinh nghiệm nhất, cũng đều phát điên." Tôn Liên Thành nói một cách nhẹ nhàng.
Lời nói của anh ta khiến tôi chau mày suy nghĩ, nói thật lòng, bây giờ tôi càng lúc càng ghét thanh niên này, theo như những gì anh ta nói, số người chết chắc chắn là không ít, nhưng anh ta nói ra trông có vẻ lại nhẹ nhàng đơn giản như vậy, giống như người chết là con giun con kiến, chứ không phải là người.
"Tôi cũng không có cách gì khác, người chết quá là nhiều đi, đại khái cũng phải trăm người, người nhà họ Tôn thì có hai ba chục người, bảy tám chục người còn lại là tôi chiêu mộ từ bên ngoài về, kết quả đều một đi không trở lại, bởi vì vậy mà tôi đã phải bồi thường một khoản tiền rất lớn, nhưng có lúc tiền thật sự không phải là vạn năng, đặc biệt là khi đối mặt với tính mạng, cho nên sau đó cho dù tôi có bỏ ra mức lương cao gấp mười lần, cũng không tìm được người chịu xuống nước, cho nên tôi đã tìm đến Quỷ Thợ May, tuyên bố kết thúc nhiệm vụ lần này. Tôi cho rằng ông ta sẽ không đồng ý, thậm chí là đã chuẩn bị sẵn sàng để cạch mặt luôn, kết quả ông ta vậy mà lại đồng ý rồi, nhưng ông ấy lại muốn tôi giữ lại cho ông ấy một con thuyền. Về chuyện này thì ông ta là khách quý của ông nội tôi, một con thuyền thì có xá gì? Tôi bèn để lại cho ông ta, nhưng mà các người cũng biết rồi đó, tôi là một người rất thông minh, cũng thích xông pha mạo hiểm, biểu hiện của Quỷ Thợ May thì quá là bình tĩnh, chết hơn một trăm người lận đó! Một ngày đều phải chết mười mấy người, chỉ cần xuống dưới đó là không lên được, đổi lại là người khác thì sẽ bỏ cuộc cả rồi, kết quả Quỷ Thợ May cứ khăng khăng yêu cầu tiếp tục cho người xuống, tôi thậm chí còn cảm thấy ông ta chính là cố tình để người của tôi đi nộp mạng, kết quả sau khi chết rất nhiều người như vậy, ông ta cũng đồng ý kết thúc việc trục vớt và muốn có một con thuyền ở ngay đó, nếu như tôi không xông pha một chút thì đã không gọi là Tôn Liên Thành rồi, cho nên tôi đã cho ông ta một con thuyền, nhưng trên thuyền tôi đã gắn camera giám sát gần như ở mọi ngóc ngách, toàn bộ đều được trang bị kiểu đầu xoay được. Kết quả tôi đã phát hiện ra được bí mật của tên Quỷ Thợ May này, cậu nói xem có phải là tôi rất thông minh không?" Tôn Liên Thành nói.
"Đừng nói tào lao nữa, tiếp tục kể tiếp đi!" Bàn Tử trừng mắt với Tôn Liên Thành, nói.
Tôn Liên Thành huýt sáo một cái với nữ phục vụ ở trước quầy, nữ phục vụ kia hình như là có quen biết với thiếu gia nhà họ Tôn ăn chơi trác tán này, bước đến với một nụ cười ngọt ngào trên môi rồi nói với Tôn Liên Thành: "Tôn tiên sinh, tôi có thể giúp được gì cho anh đây?"
Tôn Liên Thành đưa tay ra sờ một cái lên mông của cô phục vụ này, không thể không nói, bởi vì phần ôm của váy bó sát, dáng eo của cô phục vụ này trông có vẻ rất đẹp, cô phục vụ này bị sàm sỡ, vậy mà lại không hề tức giận, ngược lại trên mặt còn có chút e thẹn, nói: "Tôn tiên sinh, đừng nghịch nữa, ở đây đông khách khứa như vậy."
"Không có khách thì tôi có thể tùy ý nghịch phải không? Đi chuẩn bị phòng thượng hạng cho tôi, thẻ phòng cô giữ đó." Tôn Liên Thành nói.
"Tôn tiên sinh, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Cô phục vụ đó hơi đỏ mặt nói.
"Không đùa với cô nữa, ra chỗ xe của tôi, ở băng ghế sau có một cái máy vi tính, cô giúp tôi mang nó qua đây, cô biết xe của tôi là chiếc nào rồi chứ?" Tôn Liên Thành đưa chìa khóa cho cô ấy.
"Biết ạ." Cô phục vụ đó nhận lấy chìa khóa, xoay cái ** rất vổng rồi bước đi nhanh, Tôn Liên Thành vươn vai một cái rồi nói: "Có nhìn thấy chưa? Cuộc sống của tôi rất là muôn màu muôn vẻ, bây giờ ông già cũng chết rồi, sau này tôi chính là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, giúp mấy người một lần cũng coi như là trả xong nợ."
"Cậu lăn lộn không ngừng, có thể nhịn được sao?" Bàn Tử nhìn anh ta nói.
"Ha ha, vẫn là Bàn gia hiểu tôi." Tôn Liên Thành nói. Ngay vào lúc này, cô phục vụ kia mang một quyển sổ ghi chép chạy đến, Tôn Liên Thành không còn trêu ghẹo cô ta nữa, mà mở máy vi tính lên rồi nói: "Phần dư thừa thì tôi đã cắt bớt đi rồi, Quỷ Thợ May không hẳn là biết lái tàu, cho nên tôi có để lại cho ông ta mấy người để lái tàu, đảm bảo với họ là tuyệt đối sẽ không xuống nước, sau khi chúng tôi đi, ba người đó thậm chí còn không ra khỏi buồng lái, còn Quỷ Thợ May thì đứng ba ngày ở ngay mũi tàu, các người không nghe nhầm đâu, ba ngày đó, không ăn không uống, cứ nhìn chằm chằm vào cái chỗ đã chết trăm mấy người."
Nói xong, Tôn Liên Thành đẩy máy vi tính qua rồi nói: "Đây là cảnh tượng của buổi tối ngày hôm đó."
Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Khung cảnh rất tối, cũng rất mơ hồ.
Buổi tối hôm đó, hình như còn có một cơn mưa nhỏ, nhưng trong màn mưa, tôi nhìn thấy có một người thân hình cao gầy mặc một bộ đồ trắng, đeo mặt nạ quỷ đứng ở trên mũi tàu.
Còn từng tốp từng tốp người khác mặt mày trắng bệch, bốn người một nhóm, đang khiêng một cái rương lớn.
Động tác của những người này rất cứng nhắc, trông giống như từng cỗ thi thể vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận