Sau khi chàng trai quyến rũ này nói ra những lời này, tôi không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, tôi cứ tưởng anh ta đang giấu giếm gì đó trong văn phòng và sẽ gọi đến để đáp trả hay gì đó, ai ngờ chỉ vì một chút mặt mũi mà thôi.
Bàn Tử không khỏi nhìn Tiểu Thất nói: "Chị Bảy à, Tôn Liên Thành này rất hợp với cô. Không cùng một nhà thì không vào nhà."
Tôn Liên Thành búng tay về hướng Bàn Tử nói: "Những lời anh mập này nói tôi rất thích. Thất cô nương nhà họ Lý này, vừa thấy cô tôi đã yêu cô rồi phải làm sao? Đây có được xem là không đánh thì không quen hay không?
Bàn Tử giơ ngón tay cái lên cho Tôn Liên Thành nói: "Người anh em, cậu có gan đấy."
Không ai ngờ rằng cuộc náo loạn của Tiểu Thất lại kết thúc như thế này, đúng lúc này, một nhóm người chạy tới, những người này còn dẫn theo rất nhiều tên lưu manh, hiển nhiên là cứu viện của Tôn Liên Thành. Trong đó có một người đàn ông cao lớn tròn trịa nhìn Tiểu Thất nói: "Nhóc con này ở đâu ra? Cô đúng là to gan!"
"Anh Hải, bỏ đi, cô gái này về sau sẽ là em dâu của anh đó, hãy nhường cô ta." Tôn Liên Thành nói.
"Cái gì?" Anh Hải sửng sốt một lát.
Tôn Liên Thành đi tới, nói nhỏ vào tai anh Hải vài câu, sắc mặt anh anh Hảing khó tin hơn, anh ta nhìn Tôn Liên Thành nói: "Không được, nhà họ Lý ở Thiên Tân thì sao? Đây không phải Thiên Tân, đây là Tế Nam! Mặt mũi nhà họ Tôn còn ra thể thống gì nữa?"
Tôn Liên Thành nói: "Bọn họ tới vì Tôn Trọng Mưu."
Câu nói này khiến khuôn mặt vốn đã đen của Anh Hải lại càng đen hơn. Tôn Liên Thành chỉ vào tôi và nói với anh Hải: "Nhìn anh chàng kia kìa, cậu ta có chút giống Tôn Trọng Mưu. Nếu em đoán không nhầm thì cậu ta là em trai của Tôn Trọng Mưu ở Lạc Dương, con trai út của cựu quân nhân Quân khu Tế Nam Diệp Thiên Hoa."
"Đúng vậy, không sai, tôi tên là Diệp Kế Hoan, là em trai của Tôn Trọng Mưu." Tôi đi ra ngoài, nhìn Tôn Liên Thành và anh Hải.
Anh Hải nhìn tôi, trong mắt có gì đó rất phức tạp, gật đầu với Tôn Liên Thành nói :"Nếu như vậy thì anh rút lui trước, nhưng chuyện lớn công ty bị đập phá như vậy, làm gì làm cũng phải có một lời giải thích với gia đình."
Tôn Liên Thành vỗ vỗ vai anh Hải nói: "Anh đi đi, em biết phải làm thế nào."
Sau khi anh Hải đưa mọi người đi, Tôn Liên Thành đi tới trước mặt Tiểu Thất nói: "Tôi đã ra ngoài rồi, Thất Tỷ cô không cười với tôi cái sao? Tại sao cô còn nhìn tôi như vậy?"
"Bây giờ anh không bận nữa à? Chịu gặp tôi rồi sao?" Tiểu Thất cười khẩy nhìn anh ta.
"Được được được, đây là cơ hội hiếm hoi để tôi làm giá. Bà cô ơi, cô đã đập nát công ty tôi rồi. Khiến Tôn Liên Thành tôi xấu hổ như vậy, coi như là báo thù rồi, tôi cũng không nói gì không phải sao? Cô cũng không cần phải liếc tôi không tha nữa, hơn nữa mục đích của cô là gặp tôi, không phải giết tôi, nếu cô vẫn chưa nguôi giận, cho tôi một búa đi? Tôn Liên Thành vừa nói vừa đưa đầu đến gần Tiểu Thất.
Anh ta trông có vẻ tự tin, nhưng lại đánh giá thấp hành vi thất thường của Tiểu Thất. Tiểu Thất nhặt chiếc búa lên và đập vào đầu Tôn Liên Thành ngã xuống đất.
Bàn Tử không nhịn được nữa hét lên: "Chị Bảy, cô làm thiệt hả."
Tiểu Thất ném cây búa đi, vỗ tay nói: "Hài lòng chưa?"
Tôn Liên Thành sờ sờ cái trán bị sưng, từ dưới đất đứng lên nói: "Tôi đương nhiên hài lòng, nhưng không biết bà cô đây đã nguôi giận chưa?"
"Vào việc chính đi." Tiểu Thất gật đầu.
"Ở đây? Lộn xộn như vậy không được đâu, đi thôi, tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh khác." Tôn Liên Thành che trán nói.
"Khỏi, tôi đang vội, đến phòng làm việc của anh đi." Tôn Liên Thành đúng là có chút xấu tính, nhưng không thể không nói, sau khi tên này làm ầm ĩ như vậy, Tiểu Thất dường như thật sự đã hết tức giận.
Tôn Liên Thành yêu cầu người ở công ty của anh ta tan làm trước, Tiểu Thất cũng yêu cầu tên đeo kính đen dẫn người đi. Chúng tôi đến văn phòng của Tôn Liên Thành, anh ta lấy chai nước đá đặt lên trên trán và nói. : "Sao cô nóng lòng muốn gặp tôi như vậy? Có phải ngưỡng mộ vẻ ngoài phi thường của thiếu gia tôi không?"
Tiểu Thất ngồi ở trên sô pha, không thèm nhìn Tôn Liên Thành nói: "Đã đến nước này, anh không cần giả vờ nữa, không biết mục đích chúng tôi đến đây, anh còn không gặp chúng tôi?"
"Về những chuyện liên quan đến Tôn Trọng Mưu, tôi thật sự không biết nhiều, anh ta là người được ông nội thứ hai của tôi nuôi lớn, nhưng ông hai đã rời khỏi Tôn Gia từ lâu. Hơn nữa, Tôn Trọng Mưu tính tình rất quái dị, cũng không có quan hệ gì với người trong nhà. Tôi biết các người đến từ Lạc Dương, chắc chắn là vì chuyện của anh ta mới đến, hơn nữa tôi cũng biết Thất Tỷ đây đang điều tra về Tôn Trọng Mưu, cho nên tôi không muốn gặp các người." Tôn Liên Thành nhìn tôi nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận