Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 193: Tụng Kinh (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
"Mày muốn tao đặt cái đèn dầu này xuống?" Tôi nhìn con chồn nhỏ hỏi.
Nó thả tôi ra, điệu bộ như thể cuối cùng mày cũng hiểu được ý ông đây. Nhìn nó kiệt sức vì màn khua tay múa chân vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất buồn cười. Lúc này tôi đột nhiên nghĩ nếu tặng con vật nhỏ bé này cho Hàn Tuyết cô ấy nhất định sẽ vui mừng lắm đây.
Tôi đặt đèn xuống, lấy bật lửa ra hỏi con chồn nhỏ: "Có phải muốn tao thắp đèn lên không?"
Nó một lần nữa gật đầu với tôi.
"Cậu châm lửa lên thì phải cẩn thận, ngộ nhỡ có khí độc từ trong đèn dầu phun ra sẽ độc chết hai người chúng ta đấy!" Lúc n·à·y Lý Thanh đang ở phía sau tôi bỗng mỉa mai nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta mà chết chẳng phải nó cũng chết theo sao?" Tôi nói.
Lý Thanh bước tới gần một lần nữa túm con chồn nhỏ hung ác nói với nó: "Tao cảnh cáo mày, nếu mày giở trò bịp bợm tao sẽ giẫm mày bẹp dí."
Con chồn n·h·ỏ giãy dụa kịch liệt, dường như nó hiểu tôi đối xử với nó nhẹ nhàng hơn nên hướng mắt về phía tôi cầu cứu. Tôi thực sự rất thích con chồn béo này nên lập tức cứu nó từ tay Lý Thanh rồi nói: "Anh yên tâm đi, nếu nó muốn hại hai người chúng ta thì người chết đầu tiên sẽ là tôi, mà trước khi chết tôi cũng sẽ kết liễu nó trước."
Nói xong tôi đánh bật lửa châm vào bấc của cái đèn hoa sen này nhưng thử vài lần vẫn không bắt lửa sau cùng vẫn không thể thắp lửa lên được. Tôi nhìn con chồn, mặt mày nó cũng lo lắng nhìn cái đèn. Thấy tôi thắp không được mặt mày nó trở nên do dự rồi cuối cùng chuyển sang trạng thái kiên quyết làm bằng bất cứ giá nào. Nó nhảy lên chân đèn rồi chui vào trong cái đèn từ bấc đèn. Rõ ràng cái đèn không lớn thế mà nó chỉ cần uốn mình là có thể dễ dàng chui vào trong dễ như đút cọng bún vào vậy.
Tôi giật mình hoảng hốt, Lý Thanh nhìn thấy cảnh này thì cũng bước tới. Tôi nhặt cái đèn đang ở dưới đất lên hướng vào trong gọi: "Mày làm gì thế mau ra đây!"
Lúc này bên trong không hề có tiếng kêu của con chồn. Lý Thanh cầm cái đèn dầu hình hoa nhẹ nhàng đặt lên gần tai lắc lắc một chút đột nhiên sắc mặt trở nên rất kỳ lạ.
"Trong đó không có con chồn nào cả, nhưng dầu lại nhiều lên. Tôi chắc chắn trước khi con chồn đó chui vào thì trong đèn không có dầu." Câu này của Lý Thanh khiến cả người tôi đơ ra.
Anh ta lấy bật lửa trong tay tôi, lại đặt cái đèn xuống đất. Lần này anh ta nhẹ nhàng bật lửa châm vào, ngay lập tức cái bấc đèn bắt lửa cháy bùng lên.
Mà vừa lúc ánh lửa từ cái đèn dầu bùng lên đột nhiên trong hang động này vọng ra tiếng của phụ nữ. Da đầu tôi phút chốc tê dại, Lý Thanh lập tức kéo tôi về phía sau, cảnh giác nhìn bốn xung quanh. Giọng nói này phiêu phiêu hư ảo nhưng lại thanh tao giống như giọng nói của thần tiên vậy.
Tôi không biết được giọng nói này phát ra từ đâu, chỉ biết nó vang vọng từ khắp nơi, cũng không phải đang nói mà là đang hát gì đó, có vẻ như là Kinh Phật nhưng lại không giống, nhưng tôi chắc chắn đây là một loại kinh văn nào đó.
"Ai?" Lý Thanh lạnh giọng quát.
Không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào trong khi tiếng người phụ nữ vẫn vang lên huyền ảo. Vốn dĩ giọng nói này dễ nghe, lại thêm giai điệu có quy luật của Kinh Phật khiến ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ, những thứ trước mắt trở nên hư ảo, thậm chí tôi còn cảm thấy linh hồn mình đang dần thoát ra khỏi cơ thể nhưng tôi không có cách nào khống chế được bản thân.
Đúng lúc này tôi bỗng cảm thấy mặt mình bỏng rát vì đau. Tôi lắc lắc đầu dần thoát ra được khỏi trạng thái mơ hồ kia phát hiện Lý Thanh đang cau mày nhìn tôi. Nhìn tay anh ta tôi mới phát hiện hóa ra vừa rồi anh ta đã cho tôi một cái bạt tai.
"Chuyện gì vậy? Tôi suýt thì ngủ gật rồi!" Tôi n·ó·i·.
"Là chuyện tốt mà tiểu bảo bối của cậu gây ra!" Lý Thanh mắng.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến nó, âm thanh đó sao lại biến mất rồi, anh đã làm gì vậy?" Tôi hỏi Lý Thanh.
Lý Thanh nhìn tôi, cúi người lại thắp đèn lên. Đèn vừa được thắp lên thì tiếng phụ nữ đang hát đó lại tiếp tục vang lên. Lý Thanh giơ tay dập tắt ngọn đèn dầu, lửa tắt tiếng phụ nữ cũng lập tức biến mất.
Không cần anh ta nói tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi ngồi xổm xuống nghiên cứu cái đèn, tôi lấy bật lửa từ tay Lý Thanh thắp đèn lên, đồng thời quan sát miệng đèn. Dưới ánh sáng của ánh lửa tôi có thể nhìn thấy một làn khói trắng phiêu phiêu tỏa ra từ miệng đèn mà nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ cho rằng đây là khói trắng giống như hơi nước bốc ra từ hơi thở.
Nếu giờ người ở bên cạnh tôi là Bàn tử, tôi sẽ hỏi anh ta đây là chuyện gì, nhưng Lý Thanh này lại là điển hình của người hữu dũng vô mưu, đối với những chuyện thế này thì khả năng tưởng tượng của anh ta còn kém xa tôi, hỏi anh ta cũng vô ích.
Con chồn đáng yêu vừa nãy chính là dầu trong cái đèn dầu, điều này làm tôi nghĩ tới điển cố chuột tinh trong Tây Du Ký. Con chuột tinh đó ăn phải dầu trong đèn của Như Lai Phật Tổ nên mới thành ra như vậy khiến tôi không khỏi mông lung luôn cảm thấy rằng tiểu thuyết ngày xưa không phải viết ra một cách hồ đồ vô nghĩa, lẽ nào cổ nhân đã có căn cứ nhất định nên mới viết? Cho nên con chồn kia thực chất là dầu của cái đèn hóa thành? Vậy thì sau khi đèn được thắp lên có giọng phụ nữ vang lên lại là chuyện gì? Rốt cuộc ở đây có cơ quan hay đây là một linh hồn? Tại sao loại kinh này lại khiến tôi gần như ngất xỉu, cảm giác như linh hồn sắp rời khỏi thể xác? Đến bây giờ, đầu tôi vẫn còn hơi nhức, tôi thậm chí không dám nghĩ đến chuyện nếu vừa rồi Lý Thanh không cho tôi một bạt tai khiến tôi tỉnh giấc thì hậu quả sẽ ra sao.

Bình Luận

0 Thảo luận