Người dịch: Hàn Lam
.
"Cậu là người nhà họ Tôn, sư phụ của cậu là ai thế? Tôn Tòng Văn hay là Tôn Tòng Võ?" Bàn Tử nói, anh ta nói câu này mà cứ như anh ta thân thiết với Tôn Tòng Văn và Tôn Tòng Võ lắm.
"Tôi không có sư phụ." Thanh niên kia liếc mắt qua Bàn Tử một cái rồi nói.
"Vậy Bàn gia ta hỏi cậu, cậu là chung một giuộc với Tôn Liên Thành phải không? Cậu có thù với Diệp Tử à?" Bàn Tử nói.
Lần này thanh niên kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Bàn Tử lấy một cái, chỉ khẽ lắc đầu. Tôi muốn kéo Bàn Tử về, không để anh ấy bôi tro trát trấu lên mặt nữa, anh tưởng anh là cảnh sát, đang hỏi cung phạm nhân hay sao?
"Cậu đã từng đến cái nơi mà lần này chúng ta sẽ đến chưa? Có biết ở đó có gì không?" Bàn Tử hỏi.
Thanh niên kia lại một lần nữa khẽ lắc đầu.
"Bàn gia tôi nói chuyện với cậu, cậu có thái độ như vậy hả?" Bàn Tử tiếp tục khiêu khích.
"Tôi không thích nói chuyện với người chết." Lúc này thanh niên kia cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Bàn Tử rồi nói, cậu ta thật sự không nói thì thôi, nói một cái là hết hồn, một câu nói này đều khiến cả tôi và Bàn Tử ngỡ ngàng.
"Cậu là đang uy hiếp Bàn gia?" Bàn Tử tức giận nói.
"Bàn Tử, đừng nói nữa, đi thôi." Tôi lay người Bàn Tử, bởi vì lúc này, thanh niên kia đột nhiên cười với Bàn Tử một cái, nụ cười của hắn ta vậy mà cho tôi một cảm giác nổi gai ốc cả người.
"Không, người ta đã đe dọa nói muốn đánh chết tôi rồi, nếu như tôi mà đi, chẳng phải là quá nhát gan sao?" Bàn Tử nói.
"Không, tôi không hề đe dọa anh, tôi là đang nói, anh sẽ chết trong tay cậu ta, bị cậu ta tự tay giết chết. Cho nên trong mắt tôi, anh chính là một người chết." Thanh niên kia nói.
Câu nói này của cậu ta, khiến cả người tôi đều nổi da gà da vịt, lúc cậu ta nói như vậy, người mà ngón tay chỉ đến chính là tôi.
Lần trước cậu ta nói anh trai tôi hận tôi, lần này cậu ta lại nói tôi sẽ giết chết Bàn Tử, nếu như chỉ là khiêu khích ly gián đơn thuần thôi, thì kĩ năng ly gián của người này đúng thật là tệ đến mức không thể nào tệ hơn, vấn đề là cả hai lần khi cậu ta khiêu khích, cách nhìn và thái độ của tôi đối với cậu ta lại khác nhau.
Câu nói của hắn ta lại một lần nữa khiến tôi và Bàn Tử ngỡ ngàng, sau đó tôi ôm lấy ngang hông Bàn Tử rồi kéo về phía sau, nói: "Mồm miệng thằng cha này còn ác hơn anh nữa, anh đừng nói chuyện với cậu ta nữa."
Bàn Tử lập tức giãy khỏi tay tôi, anh ấy quay đầu cười với tôi rồi nói: "Diệp Tử, cậu còn sợ Bàn gia bị hắn chọc tức thật đấy à?"
"Không phải sợ, mà là nghe xong thấy ghê ghê lạ lắm." Tôi nói.
Bàn Tử không nói gì, mà quay đầu nhìn thanh niên kia rồi nói: "Không ngờ là cậu còn biết tiên tri nữa ha, vậy làm phiền hỏi cậu một chút, cậu ta giết tôi bằng cách nào? Dùng dao hay là dùng súng a? Khi nào nữa?"
"Dùng tay, một ngày nào đó trong tương lai cậu ấy sẽ giết chết anh, có thể là ngày mai, cũng có thể là tương lai." Thanh niên kia nói.
"Vậy tại sao cậu ta lại muốn giết Bàn gia ta chứ? Cậu không nhìn ra được hai chúng tôi là anh em tốt hay sao?" Bàn Tử nói.
"Bởi vì cậu ấy không giết anh, thì anh sẽ phải giết cậu ấy. Hai người các anh chỉ có một người có thể được sống tiếp mà thôi." Thanh niên kia nói xong, thì quay đầu đi không còn nhìn Bàn Tử nữa.
"Cậu đúng là một thằng khốn bẩm sinh thích khiêu khích ly gián." Bàn Tử nhìn cậu ta nói.
Nhưng lúc thanh niên kia nói đến đây thì không muốn nói với Bàn Tử thêm một câu nào nữa, không thể không nói, tuy bản lĩnh khiêu khích ly gián của cậu ta chẳng ra làm sao, nhưng bởi vì cậu ta có một khả năng thần bí nào đó, cho nên lời nói của cậu ta khiến người khác có một cảm giác rất tin tưởng, đặc biệt là cậu ta nói đến đây thì dừng ngay đó không nói nữa, cho người khác quá nhiều không gian để tưởng tượng.
Tôi đột nhiên cảm thấy có một cơn bực dọc chẳng hiểu làm sao, không thể không thừa nhận tâm lý của tôi vậy mà lại bị cậu ta khiêu khích một cách đơn giản như vậy, làm rối tinh hết cả lên, lần này tôi ép buộc kéo Bàn Tử sang một bên, không để anh ấy tiếp tục nói chuyện với thanh niên này nữa.
Sau khi đứng sang một bên, Bàn Tử móc ra một điếu thuốc rồi châm lên, cũng đưa cho tôi một điếu, anh ấy bật hộp quẹt bảy tám lần mà cũng không bật được, tâm tư bấn loạn vứt hộp quẹt xuống nước, sau đó đưa tay ra với tôi rồi nói: "Diệp Tử, bật lửa."
Tôi cầm hộp quẹt bỏ vào trong tay anh ấy, nói: "Kêu anh mua cái tránh gió hai tệ, anh cứ khăng khăng mua cái một tệ, cũng không thiếu tiền, giờ anh đã biết sự khác biệt chưa?"
Bàn Tử châm điếu thuốc, hai tay vịn lên mạn thuyền, không nói câu nào.
"Tôi đã bảo anh là cứ mặc kệ cậu ta đi mà, con người cậu ta rất quái đản, hồi trưa cậu ta còn nói anh trai tôi hận tôi đến mức muốn giết tôi nữa kia, anh nói có thể nào như vậy không?" Tôi nói, tôi nói chuyện này chính là để che giấu cho sự rối reng trong lòng tôi. Bởi vì tôi cảm nhận được rất rõ ràng rằng Bàn Tử cũng giống như tôi, bị thanh niên này làm cho lung lay rồi.
"Bàn gia, không phải là anh tin thật đấy chứ?" Tôi hỏi.
"Nếu như thật sự có ngày đó, cậu giết chết Bàn gia tôi, tôi sẽ không đánh lại." Lúc này, Bàn Tử đột nhiên quay đầu lại nói tôi một câu chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận