Trần Thanh Sơn nhìn cái mộ huyệt trống hoác mà không thể tin nổi, ông ta tiếp tục cầm xẻng đào bới, vừa đào vừa lẩm nhẩm: "Cái này không đúng, ai lại lấy đi xương cốt của cô Ngốc làm gì?"
Bàn tử nhìn tôi một cái rồi nói với Trần Thanh Sơn: "Thôi được rồi, đừng có phí sức nữa, nếu có thì sớm đã đào được rồi. Rõ ràng là không có cái gì cả, xem ra lần trước sau khi người ta đào thi thể cô Ngốc lên thì không đem chôn lại."
"Nhưng điều này không đúng, trước đây tôi biết có người đã đào mộ cô Ngốc nhưng không phải qua một thời gian hồn cô Ngốc đã biến mất rồi sao? Tôi còn tưởng bởi vì xương cốt cô ấy đã được trả về rồi." Trần Thanh Sơn nói, sắc mặt ông ta bắt đầu trở nên khó coi. Dù sao thì mộ cô Ngốc bị người ta đào lên là khởi đầu của mọi chuyện, Trần Thanh Sơn cũng luôn cho rằng mọi chuyện xảy ra đều đã kết thúc rồi, ai ngờ xương cốt vẫn chưa được trả lại chỗ cũ, điều này cũng cho thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bàn tử còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị tôi ngăn lại, tôi nói với Trần Thanh Sơn: "Được rồi chú Thanh Sơn, chú quay về nhà nghỉ ngơi chút đi. Cháu và Bàn tử thương lượng với nhau vì thấy cô Ngốc khá đáng thương nên muốn đổi mộ cho cô ấy đến một nơi phong thủy bảo địa tốt ai ngờ xương cốt cũng không còn nữa thì thôi vậy. Chú mau về nhà nghỉ ngơi chút đi. Đúng rồi, chuyện nhà Trần Thạch Đầu chỉ cần dọa dẫm qua loa là được, dù sao nhà đó cũng là họ Trần, thân thích cùng thôn đưa nhau ra đồn công an cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, tố cáo thì cháu cũng phải ra đồn công an ngồi uống nước lấy khẩu cung phức tạp."
Trần Thanh Sơn nhìn tôi gật đầu vứt cái xẻng xuống rồi trở về ủy ban thôn xử lý vụ của Trần Thạch Đầu. Sau khi ông ta rời đi Bàn tử hỏi tôi: "Cậu sao thế? Nghi ngờ Trần Thanh Sơn à?"
"Không hẳn là vậy, chủ yếu là tôi không muốn kéo ông ta vào vụ này. Phương thuốc trước kia anh cho ông ta rất hữu dụng, hôm qua ông ta còn khoe với tôi cơ thể đang hừng hực vô cùng cường tráng, quan trọng là vợ ông ta đã mang thai rồi, lúc này nếu có thể ít liên lụy đến ông ta thì đừng kéo ông ta vào." Tôi nói.
"Vậy cũng phải, nhưng tôi nói cho cậu biết này, hồn của cô Ngốc có thể đi lung tung, nhưng thi thể thì tuyệt đối không thể, cho nên cái người đã động vào thi thể chắc chắn là người nào đó mà còn là người biết rất rõ sự tình mọi chuyện, cậu phải cẩn thận." Bàn tử nhìn tôi nói.
"Hả?" Tôi chau mày.
"Trần Thanh Sơn đến quá đúng lúc, lại còn giúp chúng ta đào mộ, tôi nghi ngờ nếu thực sự là ông ta thì ông ta đang thăm dò hành động của chúng ta." Bàn tử nói.
Bàn tử tâm tư cẩn mật là chuyện rất tốt, nhưng lần này tôi thực sự cảm thấy anh ta đang đa nghi quá rồi, tôi phất tay nói: "Không đâu, nhìn Trần Thanh Sơn trông hổ báo như vậy, cha này không sợ người nhưng rất sợ ma quỷ, chỉ là một gã nhà quê thô lỗ, là ai chứ tuyệt đối không thể là ông ta. Nếu anh nói vậy thì tôi thấy mấy cha con nhà Trần Thạch Đầu còn đáng nghi hơn ấy."
Bàn tử gật đầu nói: "Tôi nói thì nói vậy, Trần Thanh Sơn cái người này tôi vẫn có chút lòng tin. Cậu nói không sai, mọi chuyện đều dựa vào duyên số, biết đâu duyên số lại đưa đẩy tôi và ông ta trở thành họ hàng nhờ đứa bé kia."
Nói xong Bàn tử cười phá lên. Anh ta có thể cười nhưng tôi thì không cười nổi. Tôi từng nghĩ chuyện ở Phục Địa Câu sẽ dừng lại sau khi ông nội tôi vào trong mười hai hang quỷ, nhưng bây giờ xem ra không hề đơn giản như vậy. Vừa nghĩ đến việc Trần Thạch Đầu có thể là người đã đào xác cô Ngốc lên, tôi đã lập tức bốc máy gọi điện cho Trần Thanh Sơn nói: "Trưởng thôn, thế này đi, chú đưa mấy cha con nhà Trần Thạch Đầu lên đồn ngồi. Chú là trưởng thôn nên mấy anh ở đồn cảnh sát chú quen mà phải không? Chú bảo họ bắt giam một ngày, coi như dạy dỗ bọn họ. Mấy người này thường ngày như chó điên vậy, nếu không cho họ một bài học thì họ không sợ."
Trần Thanh Sơn nói: "Mẹ kiếp, cháu lật mặt nhanh vậy? Chú vừa giáo huấn họ một trận đang định thả ra đây, giờ cháu lại bảo chú đưa họ lên đồn?"
Tôi cười nói: "Chú nghĩ cách đi, cháu biết xử lý những chuyện như này chú rất có kinh nghiệm. Hơn nữa cháu nói cho chú biết đưa họ lên đồn ngồi không phải là ý của cháu, là ý của cái người họ hàng nuôi sau này của con chú, chú cứ cân nhắc."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận