Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 409: Bích Họa (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
"Thực ra thì nếu Bàn gia tôi có quay về Ngọc Hoàng đạo đi chăng nữa cũng chưa chắc đã tra ra điều gì. Ông không biết sư môn chúng tôi có bao nhiêu rắc rối phức tạp đâu, lại thêm vụ sư phụ tôi đã đoạn tuyệt với Ngọc Hoàng đạo suốt thời gian dài rồi, có quay về người ta cũng chưa chắc nhận tôi." Bàn tử nói.
"Anh có thể đem theo Diệp tử về cùng." Trần Đông Phương nhìn Bàn tử đầy ẩn ý nói.
Bàn tử trợn trắng mắt nói: "Ông điếc không sợ súng hả, Tôn Trọng Mưu sẽ lột cái da lợn này của tôi ra."
"Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, xuống dưới thôi. Lúc còn ở Bắc Kinh tôi đã từng nghĩ đến việc xuống giếng khóa rồng nhưng Lục gia không chịu. Bản thân tôi cũng sợ xuống đó nhỡ xảy ra vấn đề gì nên lại thôi, hôm nay coi như có cơ hội xuống một chuyến rồi. Cái giếng khóa rồng ở Bắc Kinh là khóa năng lượng rồng của bốn chín hoàng thành, nhưng ở dưới này năm đó đã thực sự khóa một con rồng thật." Trần Đông Phương kéo cái xích sắt nói.
Nói xong ông ta bảo Lý Thanh: "Bảo vệ Diệp tử, tôi xuống trước."
Ông ta bám vào xích sắt trèo xuống. Tôi nhìn cái xích sắt này cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác như sự tồn tại của nó chính là để người ta bám vào leo trèo vậy, tôi liền nói nghi ngờ này với Bàn tử. Bàn tử cười đáp: "Thời xưa đâu giống bây giờ, động tí là chuyển nước từ Nam ra Bắc nhờ con đập Tam Hiệp như bây giờ cho nên nước dâng lên hạ xuống được coi là lũ lụt hoặc hạn hán. Còn giờ đây động tí là mực nước lên cao nhất lịch sự, mực nước thấp nhất lịch sử. Trước kia cái miệng giếng này vốn là nằm sâu dưới lòng sông Hoàng Hà, cậu cần phải biết vào thời điểm đó làm ra được sợi xích sắt dài thế này đã là cả một quá trình gian nan, lại còn đi đào cái giếng dưới đó rồi đưa xích sắt xuống lại càng khó khăn thế nào."
Tôi gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, người xưa đâu có bình dưỡng khí mà leo xuống như bây giờ, thi công dưới nước lại càng khó. Bàn tử nói xong thì quay người tóm lấy xích sắt từ từ leo xuống. Lý Thanh nhìn tôi một cái nói: "Cậu xuống trước, tôi ở trên cậu."
"Cái câu này của anh thật là, cái gì mà cậu ở dưới tôi ở trên chứ." Tôi lườm anh ta một cái.
"Cút! Ông đây không chơi buê đuê!" Mặt Lý Thanh đỏ cả lên mắng tôi.
Tôi phá lên cười, không thể không nói những nghi ngờ về Trần Đông Phương gần như đã được giải đáp hoàn toàn nhờ lời nói của Quỷ Thợ May, sau này tôi có thể hoàn toàn thoải mái khi tiếp xúc với ông ta, tâm trạng của tôi cũng vì thế mà khá hơn nhiều. Tôi túm lấy sợi xích sắt, một cảm giác lạnh ngắt truyền tới vô cùng chân thực giống như trèo xuống vực vậy nhưng xích sắt thì chắc chắn hơn dây thừng nhiều. Gần đây tôi theo bọn họ chạy đông chạy tây, sức khỏe cũng khá hơn nhiều so với trước kia chỉ loanh quanh ở nhà làm trạch nam cho nên việc leo xuống dưới giếng này cũng không phải quá khó khăn gì.
Cái miệng giếng này rất sâu, càng leo xuống sâu chúng tôi càng cảm thấy hơi ẩm dày đặc. Leo xuống khoảng nửa tiếng mới nghe được tiếng nước chảy róc rách. Lúc này tôi cảm thấy thực sự khâm phục Lưu Bá Ôn, không chỉ phục năng lực khóa rồng của ông ấy mà còn phục trình độ của những người thợ xây năm đó. Ở cái thời thô sơ đó mà lại có thể làm được sợi xích sắt dài như vậy lại còn có thể đặt ở một giếng sâu như vậy dưới nước.
Chúng tôi bám vào sợi xích men theo xuống dưới, được khoảng nửa giờ đồng hồ thì nghe tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng. Lý Thanh ở trên cùng bật đèn pin chiếu xuống dưới chỉ thấy sóng nước óng ánh hiện lên. Bên phía dưới thật sự giống với sự suy đoán của Trần Đông Phương, là một tuyến sông ngầm dưới mặt đất, nước của dòng sông ngầm này chảy rất xiết, cảm giác như nếu có người rơi xuống thì lập tức sẽ bị nước cuốn mất hình luôn.
"Xem ra những người trong suốt kia không phải do uống nước dưới giếng này, bởi nơi này đã cách miệng giếng phải vài trăm mét ấy nhỉ? Bọn họ không thể nào lấy được nước ở khoảng cách xa như vậy. Trần Đông Phương suy đoán của ông sai rồi phải không?" Bàn tử hỏi Trần Đông Phương.
"Tôi cũng chỉ là đoán thôi, hoặc là mực nước ở giếng trên cao hơn chỗ này?" Trần Đông Phương nói.
Nói xong ông ta ngẩng đầu nói với Lý Thanh: "Lý Thanh, dám xuống dưới xem không?"
Lý Thanh không hồi đáp mà trực tiếp dùng hành động luôn. Anh ta đưa đèn pin cho tôi rồi từ phía trên nhảy qua đầu tôi rơi thẳng cái ùm xuống nước, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng nước bắn lên thì cả người Lý Thanh đã mất hút dưới mặt nước rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận