Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Người của Lão Lưu và Đường Nhân Kiệt đã đóng quân bên ngoài thôn. Có lẽ do cao thủ thường khinh thường kiểu dùng số lượng để áp bức người khác nên bên của A chỉ có bao gồm Lý Thanh và Trần Đông Phương. Sau khi tạm biệt nhau thì bọn họ ở nhà Trần Đông Phương, cũng chính là căn nhà cũ của ông Ba. Lúc chào tạm biệt A còn nói vài lời giao phó chúng tôi, ý là nhân vật chính tối nay là chúng tôi, ông ta và đám người Lão Lưu sẽ không can thiệp quá nhiều.
Sau khi A rời đi tôi trực tiếp túm lấy Bàn tử hỏi: "Bàn gia, thật không nhìn ra được, trên người anh vậy mà lại có lệnh bài của hoàng đế? Sư môn của anh đúng là không thể đùa được, giấu kỹ đấy!"
Bàn tử cười nói: "Bàn gia tôi giấu sao? Chẳng phải khí chất của tôi vẫn luôn rất bá đạo sao?"
"Đừng có vòng vo chuyện khác, mau thật thà khai ra, rốt cuộc là thứ gì, anh kế thừa môn phái nào vậy lão Lưu dường như rất kiêng dè anh." Tôi vừa cười vừa hỏi, phải cố làm ra vẻ tươi cười hỏi bởi thực tế tôi cũng không quà kỳ vọng Bàn tử sẽ nói cho tôi biết chuyện này. Nếu anh ta từ chối tôi cũng sẽ không cảm thấy quá gượng gạo.
Bàn tử vậy mà lại tháo lệnh bài ra đưa cho tôi. Tôi đỡ lấy cảm thấy vật này cầm trong tay rất nặng cũng rất mát, hơn nữa nhìn gần cái lệnh bài này toát ra một vẻ rất cổ xưa. Mặt chính diện của nó là một đầu rồng, mặt sau lại chỉ có đúng một chữ "Hoàng". Nếu chỉ nhìn qua thì quả thực rất giống lệnh bài thường dùng trong các bộ phim, dù gì trước kia các vị hoàng đế đều tự xưng là chân long thiên tử, chữ "Hoàng" này quả thực rất quyền uy không phải ai cũng có thể tùy tiện dùng. Tôi hơi bối rối nhìn Bàn tử hỏi: "Bàn gia, lẽ nào anh là hậu duệ của tộc người Mãn Thanh?"
"Con cháu Mãn Thanh cái rắm, Bàn gia tôi là người Hán chính hiệu." Bàn tử đáp.
"Vậy cái lệnh bài này là sao?" Tôi hỏi.
Bàn tử có vẻ khó xử nhìn anh trai tôi. Anh trai tôi bước tới lấy lệnh bài từ trong tay tôi đưa trả lại cho Bàn tử sau đó nói: "Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi, thứ không nên biết em biết cũng không tốt."
"Được, giờ lại thành bí mật của hai người rồi. Bàn gia anh cũng được lắm, giờ tôi lại thành người ngoài rồi?" Tôi nhìn Bàn tử hỏi.
"Diệp tử, vấn đề này Bàn gia tôi thực sự không tiện nói. Nếu chuyện hôm nay bị đồn về sư môn, chắc chắn tôi sẽ bị cấm cửa ít nhất ba năm. Cậu chỉ cần biết đây là một môn phái khép kín với bên ngoài, cũng không nguyện ý xen vào thế sự hay tranh giành với đời là được." Bàn tử nói.
Thực ra tôi hiểu Bàn tử, anh ta nhanh mồm nhanh miệng, nếu có thể nói ra anh ta đã sớm nói rồi. Tôi cười vỗ vai anh ta nói: "Được rồi, tôi hiểu, đùa anh chút thôi, ai mà không có bí mật của bản thân chứ?"
Sau đó tôi cùng Bàn tử cùng về Phục Địa Câu, anh trai tôi vẫn một mình ở lại Tam Lý Đồn. Tôi vốn muốn khuyên anh ấy về cùng chúng tôi, ngộ nhỡ lão Lưu lại đến làm phiền thì rắc rối lắm nhưng rồi lại nghĩ sự tình đã thành ra như này rồi, có muốn trốn tránh cũng không được. Nếu ông ta lại đến thì coi như người họ Lưu đó sẽ đắc tội với cả một đám người.
Tôi cùng Bàn tử đi tới ủy ban thôn, đối với người dân trong thôn mà nói giúp một lúc buổi tối mà được trả những năm trăm tiền công, lại kết thân được với cao nhân như Bàn tử thì cầu còn chẳng được. Thế nên mới vừa qua buổi trưa không bao lâu bảy bảy bốn mươi chín người mà Trần Thanh Sơn tìm quá nửa đã tập hợp ở ủy ban thôn. Sau khi hai chúng tôi ăn cơm mà Hàn Tuyết đưa tới xong, Bàn tử buông bát xuống nói với Trần Thanh Sơn: "Mọi người đến cũng đã tương đối rồi, giờ phải gọi luôn cả những người chưa tới đến, Bàn gia tôi sẽ trả trước tiền cọc cho mọi người, tiện đây cũng sẽ phổ biến luôn tối nay cần làm những gì, những ai muốn làm thì ở lại, không muốn làm thì nói ra chúng tôi cũng kịp sắp xếp."
Trần Thanh Sơn đi gọi nốt những người dân chưa tới tập hợp lại, Bàn tử cầm một xấp tiền, cái ba lô màu đen sau lưng anh ta rất giống cái cây ATM ở ngân hàng, từ bên trong lấy ra bao nhiêu tiền mà vẫn không hết. Anh ta nói với bốn mươi chín người dân đã tới: "Tối ngày hôm nay có lẽ đối với mọi người chỉ là một buổi tối bình thường, nhưng đối với người theo đạo mà nói là một ngày thiên âm, nếu theo cách nói sông Lạc Thủy ở Phục Địa Câu thì hôm nay là ngày mở cửa mà sáu mươi năm mới có một lần. Chắc mọi người đều biết mười hai hang quỷ này từ xưa đến nay chưa lúc nào bình yên. Truyền thuyết nói trong mười hai hang quỷ này có Hà thần trú ngụ, trên thực tế lúc Bàn gia tôi đến Phục Địa Câu mọi người đều đã tận mắt chứng kiến rồi, cái gọi là Hà thần thực ra là thi vương ẩn nấp trong quan tài đá. Bởi bên trong mười hai hang quỷ có rất nhiều thi thể, âm khí trùng trùng đã nuôi dưỡng thi vương này trở nên vô cùng khó đối phó. Hôm nay Bàn gia triệu tập mọi người tới trên thực tế là muốn lập một đàn pháp thuần dương trong đạo giáo. Nam thuộc dương nữ thuộc âm vì vậy mục đích của việc hình thành một đàn pháp thuần dương với bốn mươi chín người đàn ông là để đối kháng lại năng lượng âm của thi vương. Mọi người không cần làm gì cả, chạng vạng tối Bàn gia cùng mọi người sẽ tới bờ sông luyện một lần, mọi người cứ theo sự sắp xếp của tôi mà ngồi đúng vị trí. Nếu Hoàng Hà thi vương có xuất hiện tôi sẽ tự có cách đối phó với nó, mọi người sẽ tuyệt đối an toàn.
Bàn tử nói xong mọi người phía dưới rì rầm bàn luận. Bây giờ tôi mới thấy Bàn tử nói rõ sự tình cho mọi người từ sớm là một quyết định rất đúng đắn. Rất nhiều người mới nghe thấy đối phó với thi vương dưới sông Lạc Thủy đều cảm thấy việc này không an toàn. Tiền thì có vẻ dễ kiếm đấy nhưng kiếm được rồi liệu còn mạng mà tiêu không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận