Cùng với việc sức mạnh vô biên trong người tôi biến mất thì hình bóng người và tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lúc này tôi cảm thấy cực kỳ bức bối giống như bạn đang xem một bộ phim hấp dẫn, xem đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên bị dừng lại vậy. Tôi lập tức quay đầu nói với Bàn tử: "Bàn tử, dán cho tôi thêm một lá nữa!"
"Nằm xuống, nằm xuống!" Lúc này tôi nghe thấy giọng anh trai từ phía sau điên cuồng gào lên.
Tôi quay đầu lại thì một viên đạn sượt qua da đầu, lúc này tôi mới phản ứng lại được, giờ tôi đã mất đi sức mạnh kia, không giống như vừa nãy đạn bắn cũng không sao nữa rồi. Bên kia người của Lưu Khai Phong mặc dù mặt mũi vẫn vô cùng kinh hoàng nhưng vẫn hướng súng về phía tôi bóp cò. Lúc này mà tôi trúng một viên thì chết chắc! Tôi lập tức nằm bò xuống đất, cũng đúng lúc này tôi nhìn thấy Na Đa người vẫn luôn đứng phía trước Lưu Khai Phong dường như nói điều gì đó với ông ta, tiếp theo Lưu Khai Phong phất tay, sau đó trong đám người của ông ta vài người chĩa súng về phía anh trai điên cuồng nhả đạn, những người khác vẫn nổ súng đồng thời tiến về phía tôi.
Đường Nhân Kiệt đã chết, lần này người mà Lưu Khai Phong mang theo đã không còn là đám quân rời rạc có lệ của Đường Nhân Kiệt nữa, sức chiến đấu tác chiến của nhóm người này cao hơn đám người của Đường Nhân Kiệt cả một đẳng cấp cho nên rất nhanh họ đã tiến đến gần tôi. Mấy người bên phía anh trai cũng đang rất lo lắng nhưng với hỏa lực mạnh mẽ kia họ cũng không có cách nào tới giúp. Đợi lúc tôi vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mấy họng súng đen ngòm chĩa vào mình. Tôi ý thức được sự việc lập tức giơ hai tay lên đầu hàng. Bọn họ túm lấy tôi đưa đến trước mặt Lưu Khai Phong.
Đến trước mặt ông ta, Lưu Khai Phong tỏ ra rất hứng thú nhìn tôi rồi hỏi Na Đa: "Thực ra tôi sớm đã cảm thấy thằng nhóc này rất khác thường. Na Đa, cậu vừa nói nó là gì?"
"Chìa khóa. Cậu ta là chìa khóa giải đáp tất cả mọi việc." Na Đa nhìn tôi nói. Trong đầu gã vu sư người Miêu này tràn ngập sự điên cuồng.
"Trói lại." Lưu Khai Phong nói xong đám tay chân lập tức lấy dây thừng trói chặt tay chân tôi lại y như lúc trói a Vượng. Tôi đang tự hỏi liệu giây tiếp theo Lưu Khai Phong có móc ra khẩu súng dí vào miệng tôi rồi cho tôi một viên toi mạng không, kết quả lúc này Na Đa ghé sát vào tai Lưu Khai Phong nói nhỏ điều gì đó, Lưu Khai Phong gật đầu nói: "Thực ra tôi cũng dự định làm vậy. Cậu cũng biết ngoài nguyên nhân vì bản thân mình ra rất nhiều chuyện tôi làm cũng chỉ vì đám con cháu bất tài ở nhà, cho nên cũng không việc gì phải ép chết đám người này. Dù gì thì hai lão quái vật vẫn còn sống sờ sờ, một là lão Lục gù một là thư sinh Quỷ đạo Diệp Giang Nam. Nếu thực sự giết đám người này đẩy hai nhà Diệp Lý tới con đường diệt vong chỉ e hai lão sẽ nổi điên lên thì thần tiên cũng không ngăn cản nổi."
Có điều sau khi nói ra lời này xong, ông ta lại cau mày nghĩ ngợi nói tiếp: "Nhưng đám người này không dễ khống chế, đặc biệt là thằng nhóc này, cậu không thấy khí thế vừa rồi của nó à?"
Na Đa nói: "Không sao, tôi có cách khiến bọn họ không thể giở trò được."
Nói xong Na Đa lôi từ trong túi ra một cái hộp nhỏ trông vô cùng tinh xảo, dùng một ngón tay mở nắp hộp. Tôi thấy được bên trong hộp là một con côn trùng màu vàng trên thân nó có rất nhiều chân, trông rất giống một con rết màu vàng. Từ bé tôi đã dị ứng phản cảm với các loại côn trùng lắm chân này rồi nên giờ nhìn thấy con vật này khiến phút chốc da gà toàn thân tôi dựng đứng cả lên. Tôi trừng mắt nhìn Na Đa hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Na Đa nhìn tôi cười lạnh sau đó đi tới bên cạnh một tay cạy miệng tôi ra, tay còn lại túm lấy con rết vàng trong hộp trực tiếp đưa vào trong miệng tôi. Tôi cảm nhận được con rết này vừa mới vào trong miệng tôi đã lập tức chui vào trong bụng tôi, cái cảm giác lúc đó quả thực không thể tưởng tượng được. Na Đa buông tay vỗ vỗ vào miệng rồi nói: "Nó sẽ đi vào trong lục phủ ngũ tạng của cậu, chỉ cần tôi thổi sáo, nó sẽ lập tức ở trong đó cắn xé điên cuồng. Tôi không cần biết cậu lợi hại như nào, trong vòng ba giây cậu sẽ chết."
Sau đó anh ta mỉm cười gỡ sợi dây trói trên người tôi rồi ép tôi đi về phía trước, nói với đám người đã đứng dậy: "Diệp Kế Hoan mà các người coi trọng nhất đã nằm trong tay tôi. Cậu ta đã nuốt con rết vàng rồi, giờ tôi có thể lấy cái mạng của cậu ta bất cứ lúc nào. Đương nhiên, tôi cũng có thể cứu cậu ta. Thế nào? Có muốn hợp tác không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận