Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 557: Từng Bước Nở Hoa (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Ẩn ý trong câu nói của anh trai tôi rất rõ ràng, Liễu Thanh Từ có thể sống được giữa một bầy Lạt ma xác sống này, chính là bởi vì cô ta đã âm thầm lấy máu của tôi làm bùa hộ mệnh cho cô ta, còn về việc lấy lúc nào thì tôi không biết. Nhưng mấy ngày nay tôi đổ máu đến mấy lần, giống như anh trai tôi cũng nói, dù sao thì vết thương của tôi cũng liền lại rất nhanh, tính cả cánh tay khốn khổ của tôi đây, mà mấy lần này đều là Liễu Thanh Từ giúp tôi xử lý vết thương, cho nên nhân lúc tôi không chú ý, cô ta muốn đem mảnh vải có dính máu của tôi giấu đi thì là chuyện quá dễ dàng.
Lúc mỗi người bọn họ chấm máu của tôi lên trên tay, tôi đột nhiên cảm thấy cmn tôi đúng là quái vật, đợi sau khi chấm máu xong, anh trai tôi vẫy vẫy tay, chúng tôi liền chạy theo đám Lạt Ma này.
Lúc đã thật sự đến gần đám Lạt Ma không hề có chút sinh khí này, tôi nhìn thấy vẻ mặt của họ thì cảm thấy hơi thiếu tự tin, bởi vì việc máu của tôi có thể chống lại được mấy con tuyết trùng chí mạng này suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán của anh trai tôi thôi, cuối cùng, vẫn là anh trai tôi xông pha đi lên trước hòa vào giữa đám Lạt Ma kia, hơn nữa còn thể hiện cho bọn tôi thấy là bình an vô sự, lúc này chúng tôi mới có can đảm mà bước theo.
Lúc chúng tôi bước vào giữa đoàn Lạt Ma này, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, bọn họ bước vào thì không sao, nhưng lúc tôi bước vào, một nhóm Lạt Ma trong đoàn đó đột nhiên dừng lại, sắc mặt Bàn Tử ngay lập tức trắng bệch, anh ấy nắm lấy một là hoàng phù rồi nói: "Bà mợ nó! Trá thi rồi!"
"Đừng hoảng!" Anh trai tôi cản anh ấy lại rồi nói.
Kết quả, trong khi tất cả mọi người đều mở to mắt mà nhìn, đám Lạt Ma này đồng loạt khẽ xoay người lại, bọn họ không còn tụng kinh nữa, mà thay vào đó là nhất loạt quỳ xuống bái lạy tôi.
Cảnh tượng này như đã từng gặp ở đâu rồi.
Tôi nhớ đến khi lần đầu tiên tôi đến biệt viện của Liễu Thanh Từ, nhóm Lạt Ma bên trong biệt viện của Liễu Thanh Từ cũng quỳ xuống với tôi như vậy, nhưng mà lúc này, bốn Lạt Ma đó đã biến thành xác sống bị tuyết trùng khống chế.
Trong đoàn người đó, người không quỳ xuống với tôi, ngoại trừ anh trai của tôi ra thì ngay chính giữa đoàn người, còn có một người nữa đang đứng đó mỉm cười với tôi, ngoài Liễu Thanh Từ ra thì còn ai vào đây nữa?
Cô ta cười với tôi một cách rất niềm nở, không thể không thừa nhận, cô ta đúng thật là một người phụ nữ tuyệt đẹp, tôi đã từng nói cô ta có một ngàn gương mặt, nhưng mỗi một gương mặt của cô ta đều xinh đẹp như vậy.
Có lẽ đối với người khác mà nói, cô ta chính là một mỹ nhân không nhuốm khói bụi trần gian.
Tôi bất giác nhìn trân trân, kết quả, ngay vào lúc này, cô ta đột nhiên rút thanh liễu kiếm kia ra, cũng cứa một đường lên trên tay mình, tôi nhìn thấy cô ta phất tay một cái, máu phun ra thành một mảng lớn.
Tôi không biết tại sao cô ta lại làm như vậy, chẳng lẽ là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với tôi sao? Biết tay tôi vừa mới bị cứa một đao, cho nên cô ta cũng làm như vậy lên tay mình?
Lúc tôi đang còn nghĩ như vậy, đám Lạt Ma vốn dĩ đang còn quỳ lạy trên đất vô cùng thành kính, máu của Liễu Thanh Từ quây thành một vòng tròn thì ào ào ngẩng đầu dậy, lúc họ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng không có đồng tử của họ đã biến thành màu đỏ máu.
Liễu Thanh Từ gửi cho tôi một chiếc hôn gió, sau đó thì phóng cả người điên cuồng chạy đi trước.
Bởi vì vấn đề góc nhìn, mấy người bọn họ đều nhìn tôi, chỉ có một mình tôi là nhìn thấy được hành động của Liễu Thanh Từ. Sau khi Liễu Thanh Từ chạy đi, mấy Lạt Ma có đôi mắt biến thành màu đỏ đó đứng dậy, bọn họ lúc này người nào người nấy đều giống như những thi thể phát điên.
Tôi trợn mắt há mồm chỉ tay ra phía sau, bọn họ theo hướng tay của tôi chỉ mà quay đầu lại nhìn thử, anh trai tôi lập tức nhấc đao lên, còn Bàn Tử thì rải một nắm hoàng phù ra rồi chửi: "Cái quái gì đây, cmn trá thi thật hả?!"
"Là Liễu Thanh Từ, cô ta vẩy một đống máu vào đám Lạt Ma này." Tôi nói, lúc này, cho dù tôi có không muốn thế nào đi nữa cũng bắt buộc phải nói cho họ biết sự thật.
Bởi vì tầm khoảng mấy trăm Lạt Ma đồng loạt đứng dậy, hơn nữa còn giống như phát điên mà xông về phía chúng tôi, chỉ có cho họ biết sự thật thì mới có thể giúp chúng tôi qua được ải này.

Bình Luận

0 Thảo luận