Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 465: Phòng Đầu Rồng (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Vậy thì không được, bà nội không còn, ba không cho thì con c.h.ế.t đói bên ngoài mất." Tiểu Thất nói.
"Con đói c.h.ế.t mới tài đấy, đỡ mang rắc rối về cho ba." Người đàn ông trung niên nói.
"Được rồi ba à, chúng ta vào việc chính, ba tra ra được gì chưa, rốt cuộc là ai có hứng thú với cái khúc xương đó?" Tiểu Thất hỏi.
Người trung niên lắc đầu nói: "Chưa tra được gì, những người có hứng thú quá nhiều, nhưng đại đa số là vì ông nội con mà đến, muốn nịnh nọt ông nội con. Trước mắt vẫn trưa điều tra ra gì, ta đến nhắc nhở mọi người cần phải cẩn thận một chút, hôm nay đã có người đặt phòng đầu rồng."
"Sao ạ?" Tôi và tiểu Thất gần như cùng đồng thanh nói. Vừa rồi tiểu Thất có nói cái lai lịch căn nguyên của cái phòng chữ rồng này, vậy là hôm nay sẽ có nhân vật tầm cỡ như thái thượng hoàng tới?
"Không phải chứ? Vẫn chưa tới lúc, hơn nữa giờ mà thái thượng hoàng vẫn còn tâm trạng mà tới đây?" Tiểu Thất hỏi.
"Không phải là Lưu Khai Phong chứ?" Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng mà bật ra cái tên này.
"Ông ta? Ông ta còn lâu mới đủ tư cách! Mọi người cũng đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết đó là ai, không phải thái thượng hoàng, nhưng chính thư ký mật cấp cao bên cạnh thái thượng hoàng gọi điện đặt. Nếu như là người đó có hứng thú với cái khúc xương đó thì mọi chuyện rắc rối to rồi, cho nên mọi người phải tùy cơ hành sự." Người trung niên nói.
Nói xong ông ta gật đầu với chúng tôi rồi rời khỏi căn phòng.
Sau khi người đàn ông này rời đi, Bàn tử thấp giọng hỏi tôi: "Cậu thật là, đến gọi một câu cậu ruột mà cũng ấp a ấp úng. Đây là Lý Trấn Quốc con trai thứ ba nhà họ Lý."
"Không phải ban đầu anh cũng không nhận ra sao? Còn hỗn hào với bố vợ tương lai, tôi thấy phen này anh ăn đủ." Tôi cười nói với Bàn tử.
"Con mẹ nó cậu nói nhỏ chút!" Bàn tử nhìn tiểu Thất mà đỏ mặt nói.
Tiểu Thất lúc này mặt mũi lo lắng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Lý Trấn Quốc nói vụ phòng chữ rồng hôm nay đã có người thuê quả nhiên khiến nha đầu này không thể ngồi im được. Chúng tôi cũng không nói gì cả, thực ra chúng tôi đều không muốn thừa nhận, cũng phải nói cảm nhận của tôi đối với người của Lý gia không tồi, không cần biết là Lý lão thái - bà ngoại tôi hay cái người cậu Lý Trấn Quốc đột nhiên xuất hiện này, trên người bọn họ đều toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ, lúc đối đáp với tôi rất nghiêm khắc, nhưng cũng mang một kiểu tình thân thân mật.
Hoặc có thể nói trong sự nghiêm khắc lộ ra tình thân.
Chúng tôi đợi khoảng nửa tiếng thì cuộc đấu giá phía dưới bắt đầu. Sau khi đoàn kinh kịch lùi vào sau hậu trường, thì trên bục xuất hiện một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi sáu mươi tuổi mặc trường bào, trông giống như trước kia đã từng là một trưởng quầy vô cùng có kinh nghiệm. Ông trưởng quầy này nói vài câu khách sáo, ý là những người ngồi ở đây đại đa số đều là khách quen của cổ hoa lầu, quy tắc mọi người đều biết rõ, sẽ không nói nhiều nữa. Nếu vị khách nào mang theo ý chống đối quấy phá mà phá hoại quy tắc của cổ hoa lầu thì sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.
Sau khi nói xong, một tiếng chiêng vang lên báo hiệu cuộc đấu giá bắt đầu. Trong phòng của chúng tôi cũng có một quyển sổ, tôi mở ra xem. Có lẽ nguyên nhân là từ trong cốt cách tôi đã là kẻ nghèo hèn ít được trải nghiệm xã hội cho nên tôi đối với chuyện gì cũng hiếu kỳ muốn biết. Những đại lão phía dưới kia đều là những người trong ngành nên cuộc đấu giá cũng không gay cấn kịch liệt như trong phim. Mỗi món hàng được đưa ra thì chỉ sau hai ba lần hô giá là đã gõ búa quyết định.
Nhưng càng về sau những thứ càng quý giá được đưa ra thì không khí bên dưới mới bắt đầu nóng lên. Bàn tử và Lý Thanh đứng cạnh cửa sổ xem náo nhiệt bên dưới, tôi cũng muốn xem những người phía dưới tiêu tiền như nước thế nào nhưng không làm vậy được, tôi nhất định phải ngồi xuống giả vờ tiếp. Đại thiếu gia nhà họ Diệp lại ngó nghiêng thì chẳng khác gì đang phá vỡ hình tượng cố gắng suốt bao lâu hay sao? Tôi cứ ngồi như vậy, mặc dù nghe thấy giá hàng chục hàng trăm triệu cũng muốn hóng đến vò đầu bứt tai.
Tiểu Thất cũng đứng bên cạnh một cửa sổ, nhưng không phải là xem náo nhiệt mà con mắt nha đầu này luôn nhìn chằm chằm vào khoảng không có đầu rồng được khắc trên bậu cửa sổ đối diện chúng tôi. Nha đầu này vô cùng hiếu kỳ đối với người đã đặt căn phòng đó, nhưng nói ra cũng thật lạ, người này nhờ một người vô cùng lợi hại đặt giúp vị trí nhưng cuộc đấu giá đã đến nửa chặng đường sao vẫn không xuất hiện?

Bình Luận

0 Thảo luận