Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 274: Bà Lão (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Bà lão này thật sự đã bước xuống xe, tôi nhìn thấy ở trong lòng bà ấy, có ôm một con mèo lớn màu đen, một cái chân của con mèo đó đang băng bó, nhìn ánh mắt đó, chẳng phải đây là con mèo đen to đùng tối hôm qua đó sao?!
Người này bước xuống xe vẫn không nói tiếng nào, con mèo đó đầu tiên là nhe nanh đưa vuốt với anh trai tôi, giống như đang mắng anh trai tôi đã làm chân nó bị thương vậy, đám người này thoạt nhìn thì cũng biết là người có gia thế hiển hách, đầu tiên là một đám người mặc đồ đen mở đường, sau đó thì bà lão đi qua, quét mắt nhìn mọi người một lượt, khí chất cao sang của bà lão này cứ vậy mà đè bẹp các thôn dân. Bàn Tử hạ thấp giọng nói với tôi: "Tôi nghĩ tôi biết người này là ai rồi."
"Ai là người nhà của Diệp Giang Nam á?" Lúc này, tiểu nha đầu tinh nghịch ngổ ngáo đó hét lên với mọi người.
Tôi cùng với anh trai bước ra, anh trai tôi mặt mày nghiêm trọng, người đến tức là khách, tôi cười một cái rồi nói: "Tôi là Diệp Kế Hoan, đây là anh trai tôi Tôn Trọng Mưu."
"Đại lão từ xa chạy đến đây, ngay cả người dọn chỗ mời trà cũng không có, nhà lão Diệp sống thành cái nết như thế này rồi à?" Lúc này, bà lão lên tiếng nói với giọng rặt vùng Thiên Tân. Câu nói này vừa thốt ra liền khiến tôi không thể nào tiếp lời được.
Tôi ngớ người, cố làm ra một vẻ mặt tươi cười rồi nói: "Vẫn chưa biết thân phận của bà, càng không biết bà đại giá quang lâm, mời đi bên này, mời vào trong sân ngồi."
Tôi đưa tay ra làm động tác chào mời, bà lão này ngược lại lại không đi, bà ấy nheo đôi mắt lại nhìn về phía Bàn Tử rồi nói: "Không ngờ ở đây mà còn có thể đụng phải người quen, sao thế, gặp mặt bà lão này mà cũng không cất một tiếng chào hỏi à?"
Bàn Tử vội vàng tươi cười nịnh nọt bước đến rồi nói: "Cơn gió nào đưa lão thái thái người đến đây vậy? Tiểu Bàn tôi không phải là không chào hỏi, chủ yếu là không dám tin ở đây mà cũng có thể gặp được người thôi a, người đúng là càng ngày càng trẻ ra nha, từ khi nào mà thu phục được Miêu tướng quân này vậy?
Bàn Tử nói với ai cũng đều tự xưng là Bàn gia, lần này vậy mà lại đổi giọng tự xưng là Tiểu Bàn, tôi thật sự bị sốc, xem ra bà lão này quả thật là có vai vế, Bàn Tử nói xong, bà lão gật đầu nói: "Không còn ở trước mặt bà lão này tự xưng là Gia nữa à, xem ra cậu cũng đã rút kinh nghiệm rồi đấy, còn về con mèo này ấy hả, mấy đứa nhỏ thấy bà lão này ở một mình buồn tẻ quá nên tặng ta một con, vốn dĩ ta ít khi nào nuôi con gì, ai ngờ nhóc con này lại có linh tính, dần dần ta cũng thấy thích nó, chỉ là không biết thằng ranh con nhà nào tối hôm qua đánh nó bị què một chân, nếu như để ta mà biết được hắn, chắc chắn sẽ xử hắn."
Câu nói này của bà lão khiến tôi giật mình đánh thót, bất giác đem vết thương trên cánh tay của mình giấu vào bên trong lớp áo, nói thầm trong bụng con mèo nhà bà cào tôi tôi còn chưa tìm bà tính sổ đây này, bà lại còn nói muốn xử tôi trước á?
"Ai biết là ai đâu chứ, nhóc con đáng yêu thế này mà cũng nỡ ra tay, người mà tìm ra được hắn là ai, Bàn gia tôi là người đầu tiên dạy dỗ hắn, đi thôi, lão thái thái, vào trong sân này ngồi đi." Bàn Tử khom người xuống rồi nói, tinh thần ân cần niềm nở này, quả thật là không giống với Bàn Tử mà tôi quen biết.
Sau khi bà lão bước vào trong sân, tôi chuyển một chiếc ghế đẩu tới, bà lão nhìn nhà tôi một cái với vẻ ghét bỏ, rồi nhìn chiếc ghế của tôi, không chịu ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, có một người mặc đồ đen từ trên ghế sau của một chiếc xe việt dã chuyển đến một cái ghế thái sư, lúc này bà lão mới ngồi xuống, tôi nhìn sơ qua cái ghế thái sư này, rất giống như được làm từ gỗ lim, trong lòng tuy là có hơi bực bội chuyện bà lão này phô trương, cũng không dễ nói chuyện, nhưng tôi vốn dĩ muốn đi pha trà, bây giờ thôi không đi mời trà nữa, rót trà cho người ta mà người ta không uống, nói xem có còn mặt mũi nào không chứ?
Bàn Tử thì kè kè bên cạnh bà lão, tôi cũng không có cơ hội để hỏi anh ấy bà lão này rốt cuộc là có lai lịch thế nào, mà Bàn Tử đã hỏi: "Lão thái thái, Người vẫn chưa trả lời cho Tiểu Bàn biết, cơn gió nào đưa người đến đây thế?"
"Thông gia ch.ế.t rồi, tuy là mấy chục năm nay không có qua lại, nhưng biết tin ông ta chết, tốt xấu gì ta cũng phải đến thắp một cây nhang chứ, có phải không?" Bà lão nói.
Câu nói này vừa thốt ra, xung quanh liền xôn xao bàn tán, ngay cả tôi cũng bối rối, bà lão này là có ý gì vậy? Ông nội của tôi là thông gia với bà ấy?
Chính vào lúc này, mẹ tôi từ trong nhà bước ra, mẹ tôi nhìn bà lão này, bà lão này cũng nhìn mẹ tôi, bầu không khí lập tức trở nên kì lạ. Trong lòng tôi có một suy đoán bạo dạn, tuy là không nhìn ra được mẹ tôi với bà lão này có điểm gì giống nhau, nhưng tiểu nha đầu ở bên cạnh bà lão, tướng mạo lại có phần giống với mẹ tôi.
Bà lão nhìn mẹ tôi một lúc, hừ lạnh rồi nói: "Quỳ xuống!"
Mẹ tôi bước lên phía trước hai bước, thụp một tiếng liền trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà lão.
Cái quỳ này, khiến mọi người ở trong sân đều bị sốc!

Bình Luận

0 Thảo luận