Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 554: Bão Tuyết (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Trong lòng tôi lập tức cảm thấy rất khó chịu hoang mang. Với thân thế của Liễu Thanh Tư tôi không tin cô ấy bị gió bão thổi bay. Cho dù bây giờ cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tôi theo đúng nghĩa, nhưng trước giờ tôi vẫn luôn phòng bị với cô ấy. Cô ấy luôn cư xử nhã nhặn đúng mực, chẳng lẽ tới lúc này cuối cùng cũng đã lòi đuôi hồ ly ra rồi?
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi thì Bàn tử đã túm lấy một Lạt Ma, lúc này anh ta chính thức lật mặt với họ. Thân thủ của Bàn tử rất nhanh nhẹn, một đòn đã khuất phục được một Lạt Ma rồi xông tới muốn gia tay với người thứ hai. Tôi hiểu suy nghĩ của anh ta, trong tình huống Liễu Thanh Tư không rõ tung tích chúng tôi nhất định phải khuất phục được các Lạt Ma nắm bọn họ trong tay, bởi bọn họ với Liễu Thanh Tư là cùng một bọn. Các Lạt Ma nói léo nhéo gì đó nhưng tiếng đã bị gió bão át đi, mà kể cả không có gió thì trong trường hợp này Liễu Thanh Tư không ở đây cũng không ai hiểu được bọn họ nói gì. Hành động hiện tại của Bàn tử có thể là hợp tình hợp lý, nhưng biểu cảm và hành động của bốn Lạt Ma kia xem chừng rất vô tội, tôi muốn cản Bàn tử nhưng lại không thể nhúc nhích được, bởi nếu Liễu Thanh Tư có vấn đề thật thì tôi chính là người không có quyền lên tiếng ở đây.
Bởi vì tôi là người đàn ông của cô ấy.
Nếu bây giờ là ở thời cổ đại thì tôi là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên.
Tôi không cản Bàn tử nhưng Trần Đông Phương thì ngăn anh ta lại. Bàn tử hét lên: "Đã đến lúc này rồi ông còn muốn tin bọn họ à?"
"Đây không phải vấn đề tin hay không, nếu như bọn họ có vấn đề thì lúc chúng ta đang ngủ bọn họ đã chạy từ sớm rồi, mà bọn họ cũng không chạy được, cậu nhìn bọn họ đi! Bây giờ điều chúng ta cần làm là tìm chỗ tránh gió." Trần Đông Phương gào lên.
Bàn tử đạp cho Lạt Ma một cái chỉ vào bọn họ mắng: "Bàn gia không quản các người có nghe hiểu không nhưng tốt nhất là thật thà chút, nếu không tôi sẽ cho các người nằm lại đây với thần linh của các người.
Chúng tôi đỡ lấy nhau khó khăn đi trên núi tuyết. Mặc dù khó khăn nhưng bởi thân thủ của những người trong đoàn đều khá nên cuối cùng vẫn đi tới được một hẻm núi. Nơi này gió chỉ nhẹ hơn so với chỗ vừa nãy chứ thực ra vẫn khiến người ta không đứng vững được. Lúc này anh trai lấy dây thừng từ chỗ Lý Thanh rút con dao dài vẫn mang sau lưng ra cắm vào mặt băng trên mặt đất sau đó buộc dây dừng vào chuôi dao rồi ném dây thừng cho chúng tôi. Chúng tôi túm lấy dây thừng rồi nằm rạp xuống mặt đất, mặc kệ gió bão mà từng chút một di chuyển như vậy duy trì thể lực.
Cuối cùng mấy người chúng tôi dường như bị tuyết chôn sống. May mắn thay, sau khi tuyết bao phủ gần hết cơ thể cũng vô hình khiến chúng tôi tăng thêm trọng lượng mà không bị bay đi. Gió mạnh kéo dài hơn một giờ, sau đó dần dịu đi, lúc này tôi mới có cảm giác tai qua nạn khỏi. Nha đầu Thu Li lớn gan lớn mật nên cũng không sao, nhưng tiểu Thất đang thừ người ra, mặc dù nha đầu này cũng rất dũng cảm nhưng dù gì cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Lý, trải qua chuyện này đã bị dọa cho ngơ luôn.
Bàn tử cười an ủi Tiểu Thất: "Có biết giờ Bàn gia tôi muốn thứ gì nhất không? Một cái giường ấm nệm êm để có thể ôm tiểu Thất vào lòng mà ngủ một giấc. Xi Vưu cái gì, chân tướng gì gì đó Bàn gia tôi không cần."
"Mẹ kiếp, cái đồ khốn nhà cậu, bát tự còn chưa xem mà đã muốn ôm Thất cô nương nhà chúng tôi ngủ?" Trần Đông Phương cười mắng. Ông ta muốn châm lửa hút điếu thuốc nhưng ở nơi này đến bật lửa cản gió cũng không dùng nổi.
Chúng tôi phủi tuyết bám trên người rồi cứ ngồi im như vậy. Có lẽ chắc do sợ tôi ngại nên không ai nhắc đến chuyện Liễu Thanh Tư nhưng tôi biết trong lòng mọi người đều đang nghĩ vấn đề này. Liễu Thanh Tư đột nhiên mất tích không nghi ngờ gì đã khiến cho chúng tôi rất bị động. Cô ấy luôn nói với chúng tôi rằng không quen thuộc nơi này, nhưng hành động lần này vô tình cho thấy cô ấy rất thông thuộc nơi đây hơn nữa còn biết tất cả.
Đúng lúc này anh trai tôi người nãy giờ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên đứng dậy. Anh ấy rút con dao đang cắm trên đất rồi đi thêm vài bước nữa sau đó nằm phủ phục xuống đất dường như đang muốn nghe ngóng điều gì đó.
Qua một lúc anh ấy nhổm lên quay đầu nói với chúng tôi: "Nấp đi, có rất nhiều người đang tới."
"Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây? Là người của Lưu Khai Phong?" Bàn tử kinh ngạc nói.
"Không biết, nhưng số lượng người tuyệt đối không ít." Anh trai nắm chặt dao nói.
Tôi lập tức trở nên lo lắng. Ở cái nơi núi tuyết thâm sơn cùng cốc này xuất hiện một toán người thì ngoài Lưu Khai Phong ra còn ai vào đây nữa?
Nhưng nếu là người của Lưu Khai Phong thì sao có thể nhanh như vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận