Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 626: Nơi Cằn Cỗi Xuất Người Ngang Ngược (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Giờ lấy hai địch hơn chục người quả là không khả thi, hai người chúng tôi lập tức lui về sau. Trong lúc này chỉ cần có người xông lại gần chắc chắn sẽ bị hai chúng tôi đánh gục. Không biết từ lúc nào cả người tôi đã nhuốm đầy máu, Trần Thanh Sơn cũng không khá hơn là mấy, nhưng trên mặt ông ta nở nụ cười nói: "Diệp tử, lúc tôi còn trẻ đánh nhau chính là như vậy, xem ai liều hơn ai. Người nào càng liều càng mạnh sẽ càng trụ tới cuối cùng. Những năm gần đây đánh nhau chủ yếu là vì tiền, có luật pháp nghiêm ngặt rồi, đã rất lâu rồi không được đánh đấm đã thế này. Tôi càng không ngờ cọng giá đỗ như vậy lại có ý chí chiến đấu mạnh tới vậy!"
"Cọng giá đỗ ư? Mẹ kiếp, dưới háng có nòng súng, dài như con rồng!" Tôi ha ha cười lớn. Không thể không nói lúc chiến đấu thế này đã kích phát dòng máu mạnh mẽ trong cơ thể đàn ông, hiện giờ máu trong cơ thể tôi như sục sôi. Nói thật dù gần đây đã trải qua mấy trận đổ máu, nhưng hầu hết là Trần Đông Phương và Lý Thanh hai cao thủ bọn họ chiến, ở Tây Tạng tôi cũng trải qua một trận đánh nhưng lúc đó tôi được điểm hồn đăng chiến đấu trong trạng thái mất ý thức, lần này tuyệt nhiên không giống với những lần đó.
Sâu thẳm bên trong mỗi người đàn ông đều ẩn giấu một con sư tử dũng mãnh, chỉ là đại đa số thời gian con sư tử đó đang ngủ thôi.
Chúng tôi không hề để ý đã đánh đấm từ phía tây thôn vào bên trong thôn. Tôi và Trần Thanh Sơn đã hạ khoảng hơn chục hai chục người, nhưng chúng tôi cũng không dễ dàng gì, trên người ít nhiều cũng đã có những vết thương.
Lúc này những người luôn đuổi theo chúng tôi đã không còn đuổi quá hung hãn nữa, tôi lại cứ tưởng họ bị tinh thần chiến đấu dũng mãnh của chúng tôi làm cho mất nhuệ khí, ai dè phía trước chúng tôi bỗng vang lên tiếng hét. Tôi quay đầu lại nhìn, mẹ nó dân của cả thôn này đều tụ tập ở đây phải không? Trai gái già trẻ đều có cả, người cầm quốc xẻng người cầm gạch đá, nếu hai người chúng tôi bị đánh ngã chắc chắn sẽ bị đám gậy gộc cuốc xẻng này đánh chết!.
"Sớm biết thế này đã tìm Bàn tử lấy một hai lá bùa phòng thân rồi." Tôi thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này thì làm gì có thuốc hối hận để mà mua? Chúng tôi đã phát sinh xung đột với bọn họ, còn đánh nhiều người của họ như vậy, giờ chắc chắn không còn đường lui. Tôi nghiến răng nói với Trần Thanh Sơn: "Liều thôi!"
"Lên!" Trần Thanh Sơn đáp.
Nói xong hai người chúng tôi đều không lùi bước mà xông lên.
Cảnh tượng này nếu lọt vào mắt người ngoài chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Hai người bị một hai trăm người vây đánh. Hai người chúng tôi cầm dao liên tục chém, nhưng cũng có không ít gạch đá cuốc xẻng văng vào người chúng tôi.
Lấy một địch trăm vốn chỉ có trong truyền thuyết, rất ít người có thể làm được.
Hai người tôi và Trần Thanh Sơn có thể trụ được tới bây giờ đã không dễ dàng gì. Dần dần ý thức của tôi trở nên mơ hồ, đầu tôi bị một hòn đá đập một vết lớn, máu chảy xuống làm mờ cả mắt. Tôi và Trần Thanh Sơn dựa lưng vào nhau cả hai đều cầm dao nhưng hiện giờ tay cầm dao hoàn toàn dựa vào ý thức mơ hồ còn sót lại.
Thật không thể ngờ rằng tôi không chết ở đáy Hoàng Hà, không chết trên núi tuyết khắc nghiệt mà mẹ nó lại hẹo trong tay đám thôn dân này. Vấn đề là tôi đâu có làm gì, chỉ chụp hai bức ảnh mà thôi, thật là một cái chết hoang đường và oan ức mà.
"Diệp tử, cậu vẫn ổn chứ?" Trần Thanh Sơn sức cùng lực kiệt hỏi tôi.
"Vẫn ổn, còn chú?" Tôi hỏi.
"Mệt quá sợ không trụ nổi nữa." Trần Thanh Sơn đáp.
"Lên, chém được đứa nào hay đứa nấy!" Tôi cũng không biết nên an ủi Trần Thanh Sơn thế nào nữa. Trần Đông Phương và Lý Thanh thì đang ở Thiên Tân, anh trai tôi đã lên núi Côn Lôn, Bàn tử thì ở tít mãi một huyện nhỏ. Bọn họ đều rất lợi hại, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ai cũng không thể cứu được hai người chúng tôi trong hoàn cảnh này.
Vào lúc hai người chúng tôi đã sắp không còn chống đỡ nổi nữa thì bỗng tôi nghe thấy tiếng còi xe vang vọng. Đám thôn dân đang vây lấy chúng tôi đột nhiên rẽ ra một lối to. Tiếp theo tôi nhìn thấy con xe audi của Hàn Cát Lỗ từ trong đám đông xông tới.
Đám thôn dân mặc dù rất gấu nhưng cũng không dám đối đầu trực diện với chiếc xe đang lao vun vút tới. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã tạo ra một khoảng trống giữa đám người đang bao vây chúng tôi. Chiếc xe này cũng như xe điên vậy, trực tiếp lao vào đám thôn dân sau đó rít một đường đẹp mắt dừng ngay trước mặt chúng tôi. Tiểu Lưu thò đầu ra ngoài hét: "Lên xe!"

Bình Luận

0 Thảo luận