"Chuyện này tôi sẽ không hỏi mẹ tôi đâu, cũng sẽ không lôi người nhà vào." Tôi nói chắc chắn như đinh đóng cột với Bàn tử. Thật ra ngay từ lúc mẹ tôi nói với tôi chính bà là người nhờ chú Trụ tử khuyên can tôi dừng tay tôi đã biết trong chuyện này mẹ tôi biết ít nhiều. Cũng không có gì lạ ở đây, năm đó khi cảnh sát điều t·r·a cái chết của cha tôi thì người bị hỏi nhiều nhất chính là mẹ tôi, chỉ là lúc đó mẹ tôi nói không biết gì hết khiến cảnh sát cũng phải bỏ cuộc. Lúc đó suy nghĩ của cảnh sát cũng giống như chúng tôi bây giờ, đó là mẹ tôi không thể không biết bất cứ chuyện gì.
Nhưng tôi cũng không hề muốn nói chuyện với mẹ tôi về chuyện này, thứ nhất là vì tôi không muốn mẹ tôi nhớ lại sự mất mát bi thương năm đó. Thứ hai là vì gần đây những việc tôi làm đều giấu Hàn Tuyết, chú Trụ tử xảy ra chuyện khiến tôi không muốn lôi bất cứ người thân nào vào chuyện này, bởi tôi không có khả năng bảo vệ họ.
Bàn tử rất thông minh, tôi có cảm giác trải qua những ngày này cùng nhau khiến đôi bên đều nảy sinh cảm giác hiểu ngầm, tôi vừa nói vậy anh ta đã biết ý tứ, nói: "Như vậy cũng đúng, giờ quỷ hạn hán đã bị diệt, tiếp theo chỉ chờ xem phía Đường Nhân Kiệt sẽ ra chiêu gì, gặp gì đối phó đó vậy."
Mệt mỏi tới tận nửa đêm, bởi suýt bị Quan Nhị gia chém nên c·ả người tôi đều là mồ hôi lạnh, giờ tuy rằng đã khô rồi nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi chào tạm biệt Bàn tử tôi muốn về nhà tắm một cái. Nhẹ nhàng đi vào phòng Hàn Tuyết, cả người cô ấy nằm cuộn tròn trên giường, ngủ rất sâu. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì Hàn Tuyết đã lên lớp rồi. Tôi nhìn thời gian, đã hơn mười giờ trưa rồi.
Ngủ dậy ăn cơm xong tôi liền liên lạc với Trần Tam Khuê một chút. Giờ vụ quỷ hạn hán đã được xử lý, giờ vấn đề bày ngay ra trước mặt chúng tôi chính là vụ cô gái kia, nhưng bên phía Tam Khuê cũng không có bất kỳ tin tức gì. Cũng đã gần mười ngày rồi nhưng Trần Thạch Đầu cùng đứa con trai cả và thêm cả cô gái kia giống như bốc hơi vậy. Cúp điện thoại của Tam Khuê tôi lại gọi cho Trần Đông Phương, vốn dĩ muốn hỏi ông ta liệu có còn quản chuyện sống chết của đại tiểu thư của ông ta hay không, ai ngờ Trần Đông Phương nói: "Chú đã đến Lạc Dương hai ngày rồi."
"Vậy chú còn không quay về? Lẽ nào đại tiểu thư kia và Trần Thạch Đầu đều đang ở Lạc Dương?" Tôi hỏi. Trần Đông Phương cứ hết lần này đến lần khác xát muối trái tim tôi. Mấy ngày nay tôi đều rất phiền não về chuyện này, vậy mà ông ta về Lạc Dương hai ngày rồi cũng không nói cho tôi một tiếng, không phải việc để ý đại tiểu thư nhà ông ta giao phó cho tôi sao?
"Diệp tử, sự việc có biến cho nên chú không liên hệ với cháu. Đại lão đã gây áp lực về mọi mặt đối với người họ Lưu đó, nhưng sự việc không đơn giản như cháu tưởng tượng, chú và Lý Thanh đang tìm cách liên lạc với đại tiểu thư. Trên người đại tiểu thư có một con chip, chú có thể định vị được vị trí của con chip này, trong trường hợp khẩn cấp đại tiểu thư có thể liên hệ với chú thông qua thứ này, cho nên hai ngày trước chú không lo lắng. Nhưng đột nhiên ngày hôm trước con chip đột nhiên không hoạt động nữa hơn nữa chú cũng không nhận được hồi đáp của đại tiểu thư." Trần Đông Phương nói.
Tôi vừa nghe tim lập tức nảy lên một cái hỏi: "Sao cơ? Xảy ra chuyện rồi?"
Trần Đông Phương đầu dây bên kia nói: "Không đâu, Trần Thạch Đầu muốn hiến tế tiểu thư nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn tháng này, trước lúc này hắn sẽ không giết cô ấy. Trần Thạch Đầu sẽ không thể nào phát hiện ra vị trí con chip định vị của tiểu thư, cháu không hiểu cô ấy, lá gan của cô ấy rất lớn, rất có thể là cô ấy cố ý tự vứt con chip đi không để chúng ta tìm ra."
Một cô đại tiểu thư có gia thế cực khủng, là đứa cháu gái mà đại lão phía sau Trần Đông Phương yêu quý nhất, lại vì sự hiếu k·ỳ của bản thân mà tự mình bước vào hang cọp, gan cô ta lớn thế nào chẳng cần Trần Đông Phương nói tôi cũng hiểu. Nhưng cái việc tự vứt bỏ con chip ngắt kết nối này vẫn khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy cô gái này hoặc là một thiên tài hoặc là bị điên rồi.
"Vậy phải làm sao đây?" Tôi hỏi.
"Lễ đàn cúng tế Hoàng Hà nương nương cho Hà thần chính là ở nơi cô Ngốc rơi xuống. Nha đầu này không cho chúng ta tìm được chúng ta nhất định tìm không ra đâu, nhưng buộc phải cứu được người trước khi bị cúng tế. Cô ấy mà xảy ra chút chuyện gì thì đại lão sẽ phát điên mất." Trần Đông Phương nói.
"Vậy chú còn ở Lạc Dương làm gì, cháu phải làm gì đây?" Bản thân tôi có chút tức giận không muốn quản cái chuyện vớ vẩn này nữa, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi một cách bất lực.
"Chú ở Lạc Dương quan sát Đường Nhân Kiệt, cháu và Bàn tử để mắt đến gia đình Trần Thạch Đầu, nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì đi tìm Tôn Trọng Mưu giúp đỡ, nó nhất định sẽ giúp." Trần Đông Phương nói xong lại lập tức cúp máy. Cái cảm giác này kỳ thực khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, tôi tức tới muốn đập cái điện thoại luôn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận