Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 555: Người Chết Sống (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Trần Đông Phương cũng áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, lúc ngẩng lên thì Bàn tử hỏi: "Có nghe thấy gì không?"
Trần Đông Phương cười khổ lắc đầu: "Không, không hổ là đệ tử cuối cùng của Lục gia, kỹ năng này của Trọng Mưu đã tiến bộ vượt bậc, tôi không nghe được gì cả."
Trong tình huống này nếu đổi lại là tôi, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ là do tôi nghe nhầm, nhưng lần này là anh trai của tôi nghe thấy, không ai nghi ngờ anh ấy, dù sao thì thực lực của anh ấy cũng bày ra trước mắt rồi. Chúng tôi ẩn mình xuống nền tuyết, bốn lạt ma tuy không hiểu chúng tôi nói gì nhưng sau khi thấy hành động của chúng tôi thì cũng làm giống vậy mà ẩn mình xuống lớp tuyết. Khoảng hai mươi phút sau đã có âm thanh truyền tới xác thực suy đoán của anh trai. Điều kỳ lạ ở đây là chúng tôi không phải nghe thấy tiếng người ngựa bởi nếu một đoàn người gấp gáp tới chắc chắn âm thanh sẽ rất lớn.
m thanh chúng tôi nghe thấy là tiếng niệm kinh.
Nơi này rõ ràng là gần bình minh nhưng sắc trời lại rất tối, tiếng niệm kinh từ xa truyền tới vang vọng. Tôi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, theo lý mà nói không cần biết là đạo sĩ, hòa thượng hay lạt ma, thì những người truyền đạo này trong đêm tối sẽ đem đến cho người ta cảm giác an toàn, bởi trong tiềm thức của con người bọn họ là sứ giả của thần thánh, nhưng ở một nơi thế này sự xuất hiện bất ngờ này có chút quỷ dị.
Đúng lúc này bốn lạt ma bỗng dưng trở nên vô cùng kích động. Ánh mắt chúng tôi không hẹn mà gặp đều nhìn về phía bốn lạt ma. Tôi nhìn thấy họ rất kích động vui mừng, muốn bò từ trong tuyết ra, thậm chí có người còn rơi nước mắt. Bốn người bọn họ nói gì đó với nhau đồng thời muốn ra khỏi chỗ này đi tới nơi phát ra âm thanh.
"Đây có lẽ là tiếng niệm kinh của lạt ma nên bọn họ mới nhận ra được. Lẽ nào tộc nhân của bọn họ thực sự sống ẩn dật sâu trong núi tuyết này? Vậy họ ăn cái gì mặc cái gì?" Bàn tử lẩm nhẩm.
"Ngăn bọn họ lại!" Trần Đông Phương nói.
Lời của Trần Đông Phương vừa dứt thậm chí lúc trước khi Trần Đông Phương nói thì con dao của anh trai đã ở ngay trước mặt bốn lạt ma. Lúc trước anh trai tôi một người một dao đã chém cả bầy sói tuyết chuyện này bốn lạt ma đều mục sở thị, bọn họ đều biết anh ấy rất lợi hại cho nên khi con dao của anh ấy giơ ngay trước mặt họ thì họ không dám động đậy, nhưng đồng thời bốn người họ cũng vô cùng tức giận. Bọn họ hét lên và chỉ về hướng phát ra âm thanh, như thể họ đang giải thích điều gì đó cho anh ấy.
Anh trai từ từ hạ thấp dao xuống nói: "Nằm xuống, nếu không tôi giết các người."
Ba lạt ma rất kích động, chỉ muốn lao lên sống mái với anh trai tôi. Điều này cũng dễ hiểu, nếu đúng như Bàn tử đoán thì những người từ xa đang tới đó là tộc nhân của bọn họ, còn là tổ tiên của họ, bọn họ kích động cũng phải, nhưng sự việc có thật sự là như vậy?
Trong lúc ba lạt ma định liều mạng với anh trai thì có một lạt ma dường như có thể hiểu được ý của chúng tôi. Anh ta ấn ba người còn lại xuống quát to với ba người bọn họ điều gì đó, sau cùng sự bồn chồn bất an vẫn hiện trên nét mặt của ba lạt ma nhưng lần này họ đã chịu nấp lại.
Chưa thấy người đã nghe thấy âm thanh, rõ ràng là âm thanh luôn truyền rất nhanh. Lúc chúng tôi còn đang án binh bất động thì âm thanh từ xa dần vọng tới càng rõ. Mượn sự phản quang yếu ớt từ những bông tuyết thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy một đám hình người từ phía xa đang dần dần đi tới. Tiếng tụng kinh ngày càng trở nên to rõ.
"Bịt tai lại mau, đừng nghe, mẹ nó, kinh vong linh?" Lúc này mặt mũi Bàn tử biến sắc vội chặn hai tai của tiểu Thất nói.
"Là thứ gì thế?" Lý Thanh hỏi.
"Đây là kinh tụng cho người chết, truyền thuyết nói là kinh từ cõi cửu u, là Bồ tát Địa tạng tụng siêu độ cho các ác linh dưới mười tám tầng địa ngục. Đừng có nghe, người nghe kinh này linh hồn sẽ bị bắt xuống U minh địa phủ, sẽ chết đấy!" Bàn tử nói.
Bàn tử nói tuy là khá huyền ảo nhưng chúng tôi cũng lập tức bịt tai lại. Lúc này đám lạt ma kia đã cách chúng tôi rất gần rồi.
Anh trai đang ngồi xổm phía trước chúng tôi, tay nắm chặt dao.
Chúng tôi bịt chặt tai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đám lạt ma kia.
Phía này bốn lạt ma đang quỳ trên đất mặt mũi giàn dụa nước mắt miệng lẩm nhẩm niệm gì đó. Bàn tử rút đoản đao dắt ở thắt lưng Lý Thanh nói: "Nếu thực sự là một đám lạt ma đã chết vậy không nghi ngờ gì chính là do bốn lạt ma này dẫn dụ tới. Nhiều lạt ma chết sống lại như vậy Đại La kim tiên có hạn phàm cũng vô dụng!"
"Anh định làm gì?" Tôi hỏi.
"Xử lý bọn họ!" Bàn tử tàn nhẫn nói.

Bình Luận

0 Thảo luận