Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 669: Tập Hợp Đông Đủ (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Vốn dĩ có anh trai tôi án ngự ở đây thì tôi đã cảm thấy cực kì yên tâm rồi, bây giờ còn có thêm một đại boss đặc cấp là lão Lục lưng gù đến đây nữa, đây còn là đối thủ duy nhất trong thiên hạ của Chủ nhân Cửu U sau khi trở thành Bá Vương Đao, tôi không thân thiết lắm với lão Lục lưng gù, cho nên ở trước mặt ông ấy tôi không nói gì nhiều, mẹ tôi thì từ tiểu thư nhà họ Lý trở thành bà nội trợ của nhà họ Diệp từ lâu, điều duy nhất bà ấy có thể làm để bày tỏ niềm vui khi cha ruột của mình đến đây đó là đi làm một bữa cơm ngon, hai người Tiểu Thất với Bàn Tử lúc này mới bắt đầu, anh anh em em đi mất, cái thằng cha Bàn Tử này ngày thường thì ba la bô lô trông có vẻ như rất gan dạ, nhưng thật ra trong mấy chuyện này thì là một tên nhát gan, đến bây giờ đến một cái nắm tay cũng không dám nắm.
Vốn dĩ Lục gia đang còn bàn chuyện với Trần Đông Phương và Lý Thanh, tôi với anh trai tôi thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau không biết làm gì, ngay vào lúc này thì lão Lục lưng gù vẫy tay với chúng tôi rồi nói: "Đến đây cả đi, bàn chuyện một chút."
Ông ấy đã gọi, chúng tôi đương nhiên bước tới, thật ra tôi cũng muốn nghe thử võ phu đứng đầu trong thiên hạ nói chuyện, ông ấy tùy tiện tiết lộ một ít nội dung cũng còn hơn tôi với Bàn Tử ngồi ở đây đoán tới đoán lui. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Trần Đông Phương hỏi: "Lục gia, rốt cuộc thì Quỷ Thợ May đã phát hiện ra bí mật gì rồi, con đường này khiến hắn cố chấp kiên trì đi theo nhiều năm như vậy mà?"
Ý nghĩa trong câu nói của Trần Đông Phương đó là trong nhiều năm như vậy, Quỷ Thợ May luôn cho rằng cách tốt nhất để quay về thế giới đó chính là thông qua tôi, và cũng luôn luôn tiến hành, nhưng mà lần này, hình như hắn đã thay đổi kế hoạch, cho nên lúc đầu chúng tôi mới lo lắng lần này Quỷ Thợ May sẽ ra tay giết chết tôi.
"Bên trong núi Côn Luân, có một bức vẽ Cửu long kéo quan, hắn cho rằng chỉ cần gom đủ chín con rồng là có thể kéo động được chiếc quan tài vàng mà thành tiên." Anh trai tôi nói.
"Cho dù hắn có đến Thiên Trì ở núi Trường Bạch để lấy con rồng đó, rồi khiến con rồng này sống lại, vấn đề là vẫn còn thiếu bảy con cơ mà?" Trần Đông Phương hỏi.
"Đó chính là bí mật trong núi Côn Luân." Lúc này, lão Lục lưng gù nói.
Nếu như lão Lục đã nói là bí mật, thế thì đoán chừng là không định nói ra rồi, tuy là tôi nóng lòng, nhưng cũng không hỏi gì thêm, Trần Đông Phương thì càng thật thà không hỏi gì nữa, cuối cùng, tôi thật sự nhịn hết nổi nữa, bèn hỏi: "Lục gia, không, ông ngoại, ông định đối phó thế nào với Quỷ Thợ May? Giết hắn sao?"
"Ta vẫn chưa nghĩ ra." Lão Lục lưng gù nói.
Câu nói này của ông ấy, khiến cho cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, chúng tôi không biết làm sao để tiếp tục câu chuyện, cho nên ông ấy gọi chúng tôi đến nói chuyện, cũng chỉ nói mấy câu này mà thôi.
Kể ra thì cũng lạ, dựa vào bản lĩnh của Quỷ Thợ May, nhất định hắn biết lão Lục lưng gù đã đến Phục Địa Câu rồi, theo lý mà nói thì hắn phải thu tay lại để tránh mũi nhọn chứ, nhưng mà hắn vẫn cứ luôn mở cửa xả đập, mực nước của Mười hai hang quỷ đã nhìn thấy đáy rồi, trôi qua thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, bầu trời đã bắt đầu tối đi, một vầng trăng tròn treo trên trời cao, sáng trong vằng vặc.
Mẹ tôi nấu một bàn đầy ắp thức ăn, Lục gia không nóng vội, khiến chúng tôi cũng không biết có nên vội hay không, cho nên người ngoài nhìn vào, lần này có lẽ chỉ là một bữa cơm gia đình đầm ấm.
Lúc ăn được một nửa, Lục gia đột nhiên nói: "Kim Chi à, có khách đến rồi, con lấy thêm đôi đũa nữa đi."
Tôi nhìn qua nhìn lại, một màn yên tĩnh, làm gì có khách đến đâu chứ? Mẹ tôi tuy là cũng mông lung, nhưng vẫn đi lấy thêm một đôi đũa nữa, sau khi đôi đũa được đặt lên trên bàn, lão Lục lưng gù nói: "Hiên Viên Công Cẩn, nếu như đã đến rồi, thì vào ăn vài miếng đi, xem xem cơm của con gái tôi nấu có thơm được như của gia tộc Hiên Viên không."
Đôi đũa trong tay Bàn Tử lập tức rơi xuống đất, anh ấy quay ngoắt đầu lại, tôi cũng quay đầu lại theo. Lúc tôi quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy có một người đàn ông trung niên sau lưng vác theo một thanh kiếm lớn, ông ấy mặc một chiếc áo thân dài màu trắng, trông có vẻ thoải mái phong lưu, vô cùng tiêu sái, Bàn Tử đứng dậy, lạc cả giọng nói, cuối cũng cứ đứng ngơ ra không nói được câu nào, chỉ lặng lẽ đi đem một chiếc ghế tới rồi đặt ở bên cạnh mình.
Tôi đã đoán ra được thân phận của người mới đến này rồi, Hiên Viên Công Cẩn, người của gia tộc Hiên Viên, người này, chính là cha ruột của Bàn Tử!
"Sao thế? Có phải là không dám đối diện với đứa con riêng của mình phải không?" Lục gia cười nói.

Bình Luận

0 Thảo luận