Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 165: Bí Mật Của Trần Thanh Sơn (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Trần Thanh Sơn sợ đến toát mồ hôi lạnh, từ trong mơ ngồi dậy, rụt rè nói với cô gái: "Có lẽ gần đ·â·y tôi quá mệt mỏi."
Cô gái này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nằm trong lòng Trần Thanh Sơn, nhìn cô ta rất ngoan hiền, nếu không biết cô gái này chính là thi thể đó, có lẽ Trần Thanh Sơn rất cảm động, nhưng nếu không biết thì cũng không đến nổi không lên được chứ hả?
Ông ta lấy bông tai dưới gối ra, nâng khuôn mặt của cô gái trong tay, lo lắng nói: "Cô thật xinh đẹp, bông tai này tặng cho cô."
Nói xong ông ta đeo cho cô gái, cô gái liếc nhìn Trần Thanh Sơn, không cười cũng không từ chối, sau khi Trần Thanh Sơn đeo lên tai cô, cô gái liền nhìn Trần Thanh Sơn nói: "Ông đã biết tôi là ai rồi, sau này tôi sẽ không đến tìm ông nữa, coi như bông tai này là quà tôi tặng cho ông nhé."
Nói xong, cô gái tháo bông tai ném cho Trần Thanh Sơn, mặc quần áo vào rồi biến mất trong nháy mắt, khi cô gái thực sự rời đi Trần Thanh Sơn cảm thấy có chút mất mát, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô gái đã ở bên mình nhiều đêm như vậy, nào ngờ ông ta thực sự có cảm tình.
Khi Trần Thanh Sơn tỉnh dậy, bông tai vẫn còn ở trong tay, ông ta nhanh chóng cầm bông tai đi tìm chú Trụ Tử, ai biết khi chú Trụ Tử nhìn thấy chiếc bông tai đã nói: "Chưa phát lương mà cậu đã có tiền mua cái này à? Mua cho Tiểu Thất sao?
Tiểu Thất, đó là tên của vợ Trần Thanh Sơn. Tên thật là Ngô Thái, biệt danh là Tiểu Thất.
"Đừng giả vờ nữa được không, đại ca!" Trần Thanh Sơn nói.
"Tối hôm q·u·a uống rượu, tôi lại nói gì vậy?!" Chú Trụ Tử gãi đầu.
Bây giờ Trần Thanh Sơn thật sự không nói nên lời, ông ta cũng hiểu rằng chỉ có khi say rượu chú Trụ Tử mới là đại sư, còn khi tỉnh chỉ là một nông dân bình thường, Trần Thanh Sơn kiên nhẫn làm việc cả ngày, đến tối ông ta liền lôi chú Trụ Tử đi uống rượu, qua vài ba vòng rượu, thấy chú Trụ Tử đã say, Trần Thanh Sơn nói: "Bây giờ chú nhớ ra chưa?"
"Tôi nhớ ra rồi." Chú Trụ Tử ợ lên.
"Cô gái đó để bông tai này lại, có phải cô ta không tha cho tôi đúng không?" Trần Thanh Sơn hỏi.
"Không tha cho cậu, chẳng phải có lợi cho cậu sao? Cô gái đó rất xinh đẹp, lời cho cậu quá rồi." Chú Trụ Tử nói.
"Cút! Tôi nên làm gì đây?" Trần Thanh Sơn hỏi.
"Đừng sợ, không sao đâu. Ma quỷ cũng có lý. Về phần bông tai này, cô ta đã đưa cho cậu thì cậu cứ giữ lại. Nói trắng ra cô gái này rất có nguyên tắc, cậu coi như là cậu bán dâm đi, bông tai này là tiền cậu kiếm được". Chú Trụ Tử nói.
"Thật sự không sao chứ?" Trần Thanh Sơn hỏi.
"Thật sự không sao đâu, Thanh Sơn. Chúng ta làm thêm vài ngày nữa là chúng ta có thể quay về rồi hoặc đổi nơi làm việc khác." Chú Trụ Tử nói.
"Tại sao? Không phải đang làm tốt hay sao?" Trần Thanh Sơn hỏi.
"Có nữ quỷ ở đây, quản đốc đã chết, nhưng đồ đạc của cô ta vẫn chưa tìm được, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, tốt nhất đừng ở lại." Chú Trụ Tử nói.
Lần này Trần Thanh Sơn nghe lời chú Trụ Tử, chỉ trong vòng vài ngày, hai người đã thay đổi địa điểm làm việc, kết quả chưa tới một tháng, vì công trường này là một công trình tồi tàn nên xi măng và thép được sử dụng không đủ tiêu chuẩn. Vừa xây được bảy tầng đã sụp đổ, ông chủ phá sản, công nhân làm việc ở công trường này nửa năm cũng không có lương, ngày nào họ cũng đứng trên đường phố để đòi lương, họ gặp được Trần Thanh Sơn và chú Trụ Tử, đều nói rằng họ thật may mắn.
"Cho nên, chú Trụ Tử là người giỏi giả vờ nhất, không lên TV đóng phim thì thật đáng tiếc! Cái gì mà khi say rượu mới là đại sư, lúc đó tôi thật sự tin lời ông ta. Bây giờ mới biết chỉ là giả vờ mà thôi! " Trần Thanh Sơn cuối cùng nói.
Nghe được lời nói của Trần Thanh Sơn, tôi muốn bật cười nhưng lại cười không nổi, bởi vì nó khiến tôi nhớ đến chú Trụ Tử, khi đó chú Trụ Tử thực ra là một người rất lạc quan và hài hước, những điều này có thể thấy được trong lời kể của Trần Thanh Sơn, vả lại chú ấy ra ngoài làm công nhân cũng vì phụ trách học phí cho tôi. Nghĩ đến điều này, tôi rơi vào sự tự trách sâu sắc, kể từ khi anh trai tôi trở về, chú Trụ Tử mỗi ngày nhìn thấy tôi đều như một người khác, cả ngày chú ấy đều thở dài, nếu như tôi nghe lời chú ấy sớm hơn, hoặc là cảnh giác sớm hơn, chú ấy đã không gặp phải tai nạn, lúc này ở trong tay Đường Nhân Kiệt không biết sống chết ra sao.
Tôi nhìn Trần Thanh Sơn nói: "Cũng may là bây giờ bác không sao. Bác nói xong chưa? Nói xong rồi thì cháu đi tìm Bàn Tử đây."
Trần Thanh Sơn kéo tôi lại, mặt đỏ bừng nói: "Không được đi! Diệp Tử, hôm nay bác muốn nói chuyện, nên mở lời n·ó·i với cháu, bác không coi cháu là người ngoài, bí mật lớn nhất của bác, hôm nay sẽ nói cho cháu biết! Từ sau khi bác cùng cô gái đó thì bác không được nữa rồi...! Bác không được nữa rồi, cháu hiểu không?!

Bình Luận

0 Thảo luận