Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 697: Tổ Long (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:11:10
Tôi nhìn cảnh hoang tàn khắp chốn, thi thể các chiến hữu của tôi nằm ngổn ngang khắp nơi, còn có mấy binh dũng nhìn thấy tôi tỉnh lại thì đang rụt rè lùi dần từng bước, tôi vịn lấy cơ thể của anh trai tôi đang còn quỳ trên đất, tròng mắt của anh ấy động đậy một chút, hấp háy miệng dường như muốn nói với tôi, miệng mở ra nhưng không ngừng có máu tươi chảy ra, tôi nói với anh ấy: "Anh hai, anh nghỉ ngơi chút đi, những chuyện tiếp theo cứ giao lại cho em, anh đã chăm sóc em quá lâu rồi, đây là lúc để em chăm sóc mọi người."
Tôi ôm lấy anh trai tôi, đặt ở bên cạnh Bàn Tử, lúc này Bàn Tử đã thoi thóp từng hơi thở, Tiểu Thất ở trong lòng anh ấy cũng chẳng khá hơn chút nào, tôi đem Trần Đông Phương, Lý Thanh, ôm từng người một đến đặt ở sau lưng tôi.
Tôi cúi đầu với họ rồi nói: "Cảm ơn, cảm ơn tất cả những gì mà mọi người đã làm cho tôi."
Sau đó tôi xoay người lại, lúc này, trong trận chiến trên mặt đất, hình như tôi trở thành là người cuối cùng vẫn còn đứng được, nhưng tuy chỉ có một mình tôi, mấy binh dũng đó lại tỏ ra vô cùng kiêng dè, tôi đến gần chúng, chúng lại từng bước từng bước lùi về sau.
"Diệp tiểu hữu, cầm lấy!" Hiên Viên Công Cẩn nhấc thanh Hiên Viên Kiếm từ dưới mặt đất lên, vứt về phía tôi, tôi nắm lấy nó, sau đó thì trực tiếp xông vào giữa trận hình binh dũng kia.
Lúc này tôi vẫn không biết pháp môn huyền diệu gì cả, không biết cách gọi ra mưa kiếm, gọi ra tứ đại thần thú giống như Bàn Tử, sau khi thắp hồn đăng lên, tôi có thể cảm thấy vẫn là sức mạnh hừng hực vô song đó, nhưng mà sức mạnh lần này, so với khi Bàn Tử tạm thời thắp hồn đăng lên cho tôi lại mạnh hơn rất rất nhiều.
Thật sự thắp hồn đăng lên, và sức mạnh tạm thời chỉ dùng hoàng phù bùa chú để thắp lên, đương nhiên là khác một trời một vực.
Tôi xông vào trong trận hình của chúng, những nơi mà trường kiếm chém ra, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Đây là một cuộc đồ sát.
Lúc Bàn Tử thắp hồn đăng lên cho tôi, một khi tôi đắm chìm trong cuộc tàn sát, thì sẽ phát cuồng, còn lần này khi đã thật sự thắp hồn đăng, tình hình này càng trở nên mãnh liệt. Lúc tôi chém đứt cơ thể của binh dũng đầu tiên, thì tôi đã đánh mất bản thân mình rồi, trong mắt tôi, trong tim tôi, chỉ có sát phạt theo bản năng.
Cho đến cuối cùng, một thanh cổ kiếm bằng đồng cản lấy Hiên Viên kiếm trong tay tôi, cái người mà có hơi thở hỗn độn bao xung quanh đó cười lạnh nhìn tôi rồi nói: "Đồ sát con dân của ta như vậy, liệu có hơi quá đáng không đây?"
"Con dân của ngươi?" Tôi cũng cười lạnh lại với hắn.
Dùng vô số con dân của nhân gian này để tạo thành binh dũng, để làm đội quân bất tử của ngươi, tương lai chinh chiến ở tiên giới, đây là vô số vong hồn ở nhân gian, vậy mà ngươi còn mặt mũi gọi đây là con dân của ngươi?
Tôi rút kiếm ra, không nói nhiều lời với hắn, kiếm tiếp theo, vẫn thuận thế chém về phía hắn, còn lúc này Xi Vưu ở trên trời cũng cầm kiếm mà xông tới, ông ấy đến bên cạnh tôi, nhìn tôi, hai mắt ông ấy lấp lánh nhìn tôi rồi nói: "Cậu lúc này, trên người càng có thêm hơi thở của thiên tôn rồi."
"Thế thì chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu thôi." Tôi nói.
Vốn dĩ Xi Vưu đã có thể chiến đấu ngang sức với Tần Thủy Hoàng rồi, bây giờ cộng thêm tôi nữa, hai người chúng tôi đồng thời đối phó với hắn, rất nhanh thì hắn phải vất vả ngược xuôi, áo giáp vàng trên người hắn bị kiếm của tôi đâm xuyên qua, thanh kiếm bằng đồng trong tay hắn đã bị gãy, hắn lúc này, đầu tóc rối bù trông vô cùng nhếch nhác, tôi thậm chí có thể nhìn thấy sự hoảng sợ từ trong đôi mắt hắn.
"Nếu ngươi có thể nói cho ta biết tất cả mọi thứ liên quan đến tiên giới, ta nghĩ có thể ta sẽ tha mạng cho ngươi." Tôi với với hắn.
"Người nằm mơ đi!" Tần Thủy Hoàng hét lên một tiếng, bắt đầu lẩn trốn lên trên trời.
"Giết chết hắn!" Tôi nói với Xi Vưu.
Tôi với Xi Vưu bắt đầu xông lên, chiến đấu, vào lúc này đã trở thành bản năng của tôi, nhưng ngay vào lúc trường kiếm của chúng tôi sắp đâm về phía Tần Thủy Hoàng, đột nhiên, ở trên trời bỗng dưng xuất hiện một bàn tay lớn, sau đó là một tiếng hừ lạnh, một cái tát trực tiếp đánh hai chúng tôi rơi xuống đất.
Lực của cú đánh này, tôi cảm thấy ngay lập tức dường như khiến cả người tôi vỡ tung.
Sau đó, ở trên trời bắt đầu hiện ra ba hư ảnh.
Bọn họ đứng giữa không trung, cả người hư ảo lúc ẩn lúc hiện, tôi chặn lấy dòng máu sắp phụt ra từ ngực mình, nhìn ba hư ảnh ở trên trời, tôi biết rằng, chuyện gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, đây không phải là một cuộc chiến đấu công bằng, nếu như người trên trời đã muốn diệt cỏ tận gốc chúng tôi, thì chắc chắn sẽ không để chúng tôi giành được thắng lợi trong trận chiến này.

Bình Luận

0 Thảo luận