Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 285: Hồng Môn Yến (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Ngày thứ hai tôi và Hàn Tuyết dậy từ sớm chuẩn bị xuất phát, ai ngờ lúc này Bàn tử nói muốn đi cùng chúng tôi vào thành phố xử lý chút chuyện. Thực ra tôi hiểu anh ta đi cùng tôi là vì muốn giúp tôi tăng thêm can đảm, nhưng sau khi tới thành phố Bàn tử lại chê tôi ăn mặc khó coi. Tục ngữ nói người đẹp vì lụa, anh ta liền dẫn tôi vào trung tâm thương mại trang bị lại. Lúc tôi đang thử quần áo thì anh ta lại chạy đi mua quà cho bố mẹ Hàn Tuyết, nhìn thương hiệu là biết rất cao sang đắt giá, vốn dĩ trong thẻ của tôi cũng không còn mấy đồng, nhìn Bàn tử mua đống đồ tôi còn đang nghĩ xem có đủ tiền không, kết quả anh zai này đã móc ra cọc tiền mặt từ trong cái ba lô đi thanh toán rồi. Tôi tranh giành trả tiền với anh ta anh ta còn tức giận nói bản thân không thiếu tiền, lần này mua quà đã tốn mất mấy vạn, điều này lại càng làm tôi hiếu kỳ rốt cuộc trong cái ba lô của Bàn tử rốt cuộc có bao nhiêu tiền, cảm giác như tiêu không hết như vậy.
Mua quần áo xong lại tìm một quán cắt tóc sửa sang lại tóc tai, làm xong cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái. Bàn tử nói: "Chà chà, không nhận ra cậu đấy, sửa soạn tí trông đã khác ngay."
Hàn Tuyết ôm cánh tay tôi như một đứa trẻ. Hôm nay từ lúc xuất phát cô ấy đã luôn mỉm cười, tôi cũng không đấu mồm với Bàn tử trong lúc này, chúng tôi lên xe hướng về nhà Hàn Tuyết. Sau khi xuống xe tôi mới nhận ra đây là khu biệt thự mới, chút dũng cảm tôi khó khăn lắm mới trang bị được phút chốc lại tan biến, thì ra bố mẹ vợ tương lai sống trong biệt thự ư?
"Lại sợ rồi sao? Không phải sợ, Bàn gia tôi dạy cậu một chiêu. Cậu niệm thầm trong lòng bản thân mình là xã hội đen, lại lôi thêm mối quan hệ nhà cậu ra nhẩm lại, đọc mấy lần là không còn sợ nữa." Bàn tử cười nói.
Tôi nghe theo Bàn tử, niệm thầm tôi là xã hội đen, tôi là con trai của binh vương, chái trai của Thành hoàng, bà ngoại tôi là lão Phật gia Thiên Tân. Đọc mấy lần xong quả nhiên là có tác dụng, bước chân cũng cảm giác tự tin hơn nhiều. Bàn tử xua xua tay nói: "Bàn gia tôi ở bên ngoài đợi, hai người đi đi, có tình hình gì thì cứ gọi tôi."
Lúc này Bàn tử mới thực sự lộ ra là anh ta chẳng có việc gì ở Lạc Dương cả, chỉ là muốn đi cùng tôi thôi. Tôi không khỏi cảm thấy cảm động, Hàn Tuyết nói: "Đi thôi Bàn tử, đến nhà tôi cùng ăn cơm."
"Bàn gia tôi trông giống cái bóng đèn hai trăm năm mươi watt cản mũi sao? Vốn dĩ cái tên tiểu tử Diệp tử này đã sợ rồi, lại còn muốn bố mẹ vợ tương lai nghĩ cậu ta đi gặp đối phương mà còn phải mang theo người. Đàn ông sợ nhất là không có tinh thần trách nhiệm, sẽ vô cùng mất mặt. Nhanh đi đi, Bàn gia tôi đi dạo loanh quanh." Bàn tử vẫy vẫy tay trực tiếp quay đầu bỏ đi.
"Con người Bàn tử quả là không tồi." Hàn Tuyết nhìn theo bóng lưng Bàn tử nói.
Tôi gật đầu, nắm tay cô ấy bước về phía trước. Có người bạn như Bàn tử phía sau hậu thuẫn, lại có người vợ tốt như vậy, thì phía trước có là núi đao biển lửa tôi cũng phải xông tới vượt qua.
Tới trước cửa nhà, Hàn Tuyết đi lên lấy chìa khóa, tôi hít một hơi sâu rồi bước vào, nhưng vừa vào trong đầu tôi đã trở nên trống rỗng, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy. Khung cảnh tôi nhìn thấy đó là ở phòng khách bày một bàn tròn, trên bàn đã kín người ngồi, khi hai người chúng tôi vừa vào cửa thì tức khắc bị mười mấy con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm.
Nếu những đôi mắt đó là gươm đao thì có lẽ tôi đã bị vạn tiễn xuyên tim rồi.
Đương nhiên lúc này tôi không thể hoảng hốt bỏ chạy được, lập tức niệm thầm mấy câu tôi là xã hội đen, là con trai của binh vương... Lúc này Hàn Tuyết kéo tôi đi vào, hai chúng tôi đổi thành dép đi trong nhà rồi tiến vào.
Bọn họ cũng không nói câu nào. Trên bàn tròn vừa mới nhìn tôi đã nhận ra mẹ của Hàn Tuyết, cô ấy được di truyền nhan sắc của mẹ. Mẹ cô ấy bảo dưỡng rất tốt, nếu hai người đứng cạnh nhau chắc mọi người chỉ nghĩ là hai chị em. Sau khi chúng tôi ngồi vào chỗ, Hàn Tuyết chào hỏi từng người một, qua màn chào hỏi này tôi mới biết thì ra hôm nay các cô dì chú bác của Hàn Tuyết đều tới đây.
Hàn Tuyết cười nói chào hỏi bọn họ, đáng lẽ tôi cũng phải chào hỏi, nhưng sao khi tôi nói xong thì bọn họ chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái rồi gật đầu nhẹ, biểu hiện không hề nhiệt tình chút nào, điều này khiến tôi cảm thấy rất bối rối xấu hổ.
Sau khi chào hỏi xong, dì lớn của Hàn Tuyết nhìn tôi hỏi: "Cô nghe mẹ Hàn Tuyết nói qua rồi, Diệp tử phải không? Tên cũng thật kỳ lạ, cùng tên với tặc vương Hồng Kông mà báo đài hay nói đến. Gia đình chúng tôi thiếu cháu gái, đều sinh ra con trai, thành ra chỉ có mỗi viên minh châu này. Sau khi Tuyết nhi tốt nghiệp đại học vốn mẹ nó muốn nó ra nước ngoài du học nhưng nha đầu này tính hay mềm lòng, xem tin tức thấy trẻ con vùng núi đi học khó khăn nên muốn đi hỗ trợ giảng dạy kết quả là tới thôn các người. Phải rồi, cô nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học cháu quay về thôn làm quản thôn?"
"Vâng."Tôi gật đầu cười.

Bình Luận

0 Thảo luận