"Cô cũng biết chúng ta là song sinh sao, có lẽ bề ngoài chúng ta là song sinh ở một mức độ nào đó. Tôi nói cho cô biết cô làm bậy như vậy cô sẽ ** !" Tôi chỉ vào cô ấy nói.
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Chị Thu Ly, chú A dặn em phải trông chừng chị, không được làm bậy." Tiểu Thất nói.
"Em đừng nhắc ông ấy với chị, như vậy sao gọi làm bậy được?" Thu Ly không phục nói.
Tôi thật sự không có cách nào đối phó với Hỗn Thế Ma Vương, cho dù Tiểu Thất và Bàn Tử có cố gắng thuyết phục thế nào đi chăng nữa, cô gái này vẫn nhất quyết rằng những chuyện khác có thể bàn bạc, nhưng chuyện ngủ với tôi là phải chắc chắn, khiến chúng tôi không biết phải làm thế nào. Sau đó khiến tôi tức giận đến mức rất muốn gọi cảnh sát và yêu cầu cảnh sát đuổi người phụ nữ này ra ngoài. Gặp được một cô bé nghịch ngợm và bướng bỉnh như vậy nếu không liên quan gì đến tôi, thì tôi sẽ thấy khá thú vị với cô gái, nhưng khi nó liên quan với tôi thì thực sự lại là một chuyện lớn.
Buồn cười nhất là người này không hề nói muốn đánh hay giết tôi, mà lại muốn ngủ với tôi!
Cuối cùng, Lý Thanh đã bí mật gọi điện cho Trần Đông Phương và A. A và Trần Đông Phương, những người đã nhiều ngày không xuất hiện, cuối cùng cũng đến khách sạn. A cưỡng ép Hỗn Thế Ma Vương rời khỏi khách sạn, khi A rời đi, Trần Đông Phương sờ mũi, cười khổ: "Bây giờ các cậu cuối cùng cũng biết A có bao nhiêu phiền não rồi đó. Lần trước ông ta còn nói với tôi, năm đó anh Thiên Hoa mang cậu đi, không chỉ vì cậu là con trai, mà biết rằng tính cách của cậu tốt hơn con bé này rất nhiều."
Chuyện của Hỗn Thế Ma Vương tạm thời đã được giải quyết, nhưng tôi biết cô gái này sẽ không bỏ cuộc, nhất là khi cô ấy rời đi, cô ấy cứ quay lại mắng tôi, nếu tôi dám xảy ra chuyện gì với Liễu Thanh Từ, cô ta không ngủ với tôi được thì cũng sẽ khiến tôi thành thái giám cuối cùng ở Trung Quốc. Điều này khiến tôi bất lực, đừng nói gì Liễu Thanh Từ nhìn trúng tôi, cho dù có nhìn trúng tôi đi nữa, tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm bậy với người phụ nữ đó.
Sau khi tiễn A đi, chúng tôi trở về khách sạn, Bàn Tử hừ lạnh: "Trần Đông Phương ơi Trần Đông Phương, cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện. Tôi còn tưởng rằng ông thật sự không định gặp chúng tôi nữa."
"Có nhiều chuyện phải giải quyết, cho nên hai ngày nay khá bận rộn, cậu thật sự cho rằng mọi việc đều thuận buồm xuôi gió như vẻ bề ngoài sao? Sau khi phu nhân qua đời, nhà họ Lý cũng không bình yên như tưởng tượng, so với những gì các cậu thấy, cái chết của phu nhân phản ứng dây chuyền rất lớn." Trần Đông Phương nói.
"Lục Gia không thể khống chế được tình hình sao?" Bàn Tử hoài nghi hỏi.
Trần Đông Phương nhìn Tiểu Thất rồi nói với Tiểu Thất: "So với tôi, bọn họ rõ ràng tin tưởng cô hơn, cho nên những gì xảy ra tiếp theo cô nói đi."
Tiểu Thất gật đầu, thay đổi nụ cười vừa rồi. Lý Thanh đứng dậy rót một ly rượu vang đỏ cho mỗi người chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ghế sofa, tình hình này như đang mở cuộc họp vậy.
Tiểu Thất uống một ngụm rượu rồi nói: "Chuyện này là một câu chuyện dài, nếu thật sự nói đến thì bắt đầu từ cuộc đấu tranh giữa Quỷ Đạo và Ngọc Hoàng Đạo năm đó. Các anh đều biết rằng vào thời điểm đó Quỷ Đạo là người chiến thắng, còn Ngọc Hoàng Đạo ủng hộ phe Nam Kinh nên sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Ngọc Hoàng Đạo trở nên bị động hơn rất nhiều so với Quỷ Đạo. Kết quả sau đó Ngọc Hoàng Đạo đã thành công trong việc chia đàn xẻ nghé Quỷ Đạo và giết chết Quách Trung Dung, môn chủ của Quỷ Đạo. Thật ra không phải người của Ngọc Hoàng Đạo lợi hại hơn Quỷ Thợ May, Quách Trung Dung hay là Tam Kiệt của Quỷ Đạo bao nhiêu. Những người khác không nói, riêng tu vi của Diệp Giang Nam thư sinh của Quỷ Đạo đã cực kỳ cao, thậm chí còn mạnh hơn cả Quách Trung Dung. Sự thật là bên trên rất nhiều người ủng hộ tiêu diệt của Quỷ Đạo, thời điểm đó 13 đạo sĩ của Ngọc Hoàng Đạo đến kinh đô để giết Quách Trung Dung, là được sự đồng ý ngầm và hỗ trợ bí mật của bên trên. Bà nội Lý Hương Lan, ông nội Diệp Tử, Diệp Giang Nam và nhà họ Tôn, Tôn Tòng Vũ không phải không giúp đỡ Quách Trung Dung, mà là không được giúp, nếu giúp đỡ thì không đơn giản chỉ là 13 người, thậm chí còn nhiều hơn nữa. Điều này giống như vua ban cho cái chết thì bắt buộc phải chết vậy, cho nên Quỷ Thợ May đã bí mật cho ba người này để trốn khỏi kinh đô."
"Về việc vì sao bên trên đột nhiên thay đổi thái độ từ ủng hộ Quỷ Đạo chuyển sang ủng hộ Ngọc Hoàng Đạo, đến bây giờ rất nhiều người đều biết, nguyên nhân này nằm trong tay một số ít người, mà một số ít người này, vì thời gian trôi qua, nhiều người cũng đã già đi. Đối với người ngoài, cái tên Quỷ Đạo lựa chọn không được tốt và không phù hợp với quy luật, hơn nữa, trong quá trình phá tứ cựu (là khẩu hiệu của trào lưu Cách mạng văn hóa tại Trung Quốc năm 1966. Bốn điều cần phá bỏ là "tư duy cũ", "văn hóa cũ", "thói quen cũ" và "phong tục cũ") thì tư tưởng của Quỷ Đạo là đi ngược với thiên hệ, điều này đã dẫn đến sự diệt vong của Quỷ Đạo. Thực tế, nguyên nhân thực sự mặc dù Quỷ Đạo có quan tài đầu rồng, là một phương pháp trường sinh bất tử, nhưng thực ra quan tài đầu rồng có rất nhiều nhược điểm, chỉ có thể khiến con người bất tử theo cách đó nhưng ở trạng thái xác sống, cũng không khác gì là chết. Điều này hoàn toàn không thể đáp ứng được nhu cầu của những người đó. Tuy nhiên, Quách Trung Dung của Quỷ Đạo không phải là người chỉ phục vụ cho những người đó, cũng tức là không nghe lời. Bọn họ hy vọng Quỷ Đạo có thể cải tiến quan tài đầu rồng cho bọn họ, thậm chí tìm ra cách đáng tin cậy hơn để kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất tử. Tuy nhiên, Quách Trung Dung có việc riêng phải làm, ông ta tuân theo mệnh lệnh của những người đó một cách có lệ. Vì vậy một số người lớn tuổi hơn dần dần trở nên rất bất mãn với Quách Trung Dung, nhưng điều này vẫn chưa đủ để họ giết Quách Trung Dung."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận