Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 612: Hà Chân Nhân Tới (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Sư phụ! Người mang hết vốn liếng đến luôn à?" Bàn Tử nói.
"Nói thừa, không mang đến, thì có thể giải quyết được vấn đề ở đây sao? Con có biết năm đó sư môn đã tốn một khoảng nhiều thế nào mới đổi được chín cái thứ bé bé này từ tay Dương Tùng Quân không? Sư bá của con sắp bị con làm cho tức chết rồi!" Hà chân nhân nói.
Nghe hai thầy trò họ nói chuyện, tôi mới ý thức được rằng cái thứ này là gì.
Rồng sinh cửu tử, vốn dĩ chín đứa con này nên ở trên chín cái trụ đồng, nhưng năm đó Dương Tùng Quân đã lấy chúng ra khỏi chỗ này, đem vào trong Đạo Ngọc Hoàng.
Hà chân nhân phất tay, chín con thú hiếm chia ra đáp xuống trên chín cái trụ đồng.
Sau khi chín đứa con đáp xuống.
Chín sợi dây xích đó lại một lần nữa phát ra những đường sáng màu vàng, sau khi chín con thú đáp xuống, giống như là chín đứa con đã sống lại, chín sợi dây xích phát ra ánh sáng vàng xông lên quấn lấy cỗ quan tài bằng đồng kia, khóa cỗ quan tài đó lại như lúc đầu.
Tất cả mọi thứ, vào thời khắc này đều yên tĩnh trở lại.
Nhưng đằng sau sự yên bình, thì đôi tay đó vẫn chưa thu lại để quay về dưới lòng đất.
Mà vươn thẳng lên.
Khiến người ta dựng tóc gáy.
"Tiểu Bàn!" Hà chân nhân nói.
"Có con!" Bàn Tử nói.
"Cho nó xem thử đồ chơi của con đi!" Hà chân nhân nói.
Bàn Tử xoa xoa đầu, kéo miếng ngọc bội từ trên cổ xuống, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này thì tôi liền ngớ người, đây là một miếng ngọc bội song long, thoạt nhìn trong suốt long lanh, chất liệu của miếng ngọc bội này không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất đó là, miếng ngọc bội này có một nửa là màu vàng, một nửa là màu đen.
Tôi nhớ đến tấm Thái Cực Đồ đó.
Hai con rồng khổng lồ màu vàng với màu đen kia.
Tôi bất giác nhìn sang Bàn Tử, nhưng ánh mắt của Bàn Tử lại né tránh, căn bản là không nhìn thẳng vào tôi, Bàn Tử đem miếng ngọc bội này vứt sang cho Hà chân nhân, Hà chân nhân phất tay một cái, miếng ngọc bội hóa thành hai con rồng trên không trung, uốn quanh phía trước bàn tay to lớn đó, Hà Chân nhân nói: "Người của mình, quay về đi."
Bàn tay to lớn đó khựng lại một chút, rồi mới thu về bên dưới lòng đất, cuối cùng, Hà chân nhân vẫy vẫy tay, hai con rồng đó lại một lần nữa biến thành miếng ngọc bội, quay trở về trong tay Hà Chân Nhân, Hà chân nhân cất nó vào trong túi rồi nói: "Bị tịch thu!"
"Ôi vãi! Ông già, không phải chứ?" Bàn Tử giậm chân nói.
"Cứ coi như là con tặng ông già này đi, không được à? Có biết ông đây bị chưởng giáo sư huynh mắng biết bao nhiêu lần không hả?" Hà chân nhân nói.
Hà chân nhân nói xong, thì kéo chúng tôi một cái, trực tiếp kéo chúng tôi lên trên từ cái đỉnh núi đã bị sập đó, sau đó thì lần lượt đặt chúng tôi xuống đất, ông ấy nói với anh trai tôi: "Trọng Mưu, Lão Lục vẫn còn đợi cậu đấy, các cậu tự đi về đi nhé, ta đi trước đây."
Nói xong, ông ấy phất tay, rồi bước sang một bên, Bàn Tử hét lên: "Ông lấy đi thật đấy hả?"
"Ta chơi một tí rồi trả lại cho con mà, đồ keo kiệt! Không chơi nữa, trả này!" Hà chân nhân hình như là đã giận rồi, trực tiếp đem miếng ngọc bội vứt sang cho Bàn Tử, ông ấy đi về phía bên kia, tôi cho rằng ông ấy sẽ bay lên, đây còn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy người ta bay, nên muốn thử xem chuyện lạ, kết quả sau khi Hà chân nhân đi đến vách núi ở bên đó, thì nhảy xuống dưới.
Chẳng bao lâu sau, có một chiếc máy bay trực thăng bay lên, Hà chân nhân đứng ở phía trên vẫy vẫy tay nói với chúng tôi: "Đi nhó!"
"Lão già chết tiệt, không thể cho chúng tôi đi ké một đoạn sao?" Bàn Tử giậm chân hét lên.
Nhưng mà Hà chân nhân vẫy tay với chúng tôi, sau đó đã dần dần đi xa rồi.
Lúc chiếc máy bay của Hà chân nhân đã đi xa, đột nhiên tôi nhìn thấy có mấy món đồ được vứt xuống từ trên máy bay, mấy món đồ này phát nổ trên không trung, âm thanh đinh tai nhức óc!
Vào giây phút này vẻ mặt của Bàn Tử trở nên nghiêm trọng: "Vãi thật, lão già này! Đồ khốn kiếp!"
Sau đó, anh ấy hét lên với chúng tôi: "Còn ngơ ra đó làm gì? Chạy mau!"
Đó là lựu đạn, âm thanh phát nổ đó đã dẫn đến việc tuyết ở xung quanh đổ sụp với quy mô lớn, lớp tuyết tích tụ trên mấy ngọn núi cao ở xung quanh đổ về phía chúng tôi như trời long đất lở, nghe Hà chân nhân nói chuyện cảm giác như không đáng tin cậy lắm, không ngờ ông ấy lại không đáng tin cậy đến như vậy. Coi bộ ông ấy muốn dùng lớp tuyết dày để lấp chỗ này lại như cũ, nhưng ông cũng không thể nào trực tiếp ném lựu đạn để gây ra lở tuyết chứ?
Chúng tôi vừa mới thoát ra từ dưới lòng đất, lại suýt chút nữa bị lớp tuyết dày chôn sâu vĩnh viễn ở nơi thâm sơn cùng cốc, cuối cùng chúng tôi cũng thoát được chạy đến một nơi an toàn, mỗi người chúng tôi ai cũng mệt nằm vật ra đất thở như cún, anh trai tôi cũng thở hồng hộc, anh ấy cũng không khá hơn là bao.
"Bàn Tử, đã là lúc này rồi, cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ?" Trần Đông Phương nói.
"Hầy, chuyện này mà nói dăm ba câu qua loa thì Bàn gia tôi không nói rõ với mọi người được. Mọi người đừng chỉ cho rằng Diệp Tử rất đỉnh, dòng máu rất lợi hại, thứ chảy trong người Bàn gia tôi đây cũng là một dòng máu rất đỉnh của chóp nhé, nói ra là có thể dọa chết mọi người đó, trên vai của Bàn gia tôi cũng đang gánh vác một trọng trách!" Bàn Tử nói.
Trần Đông Phương vốc một nắm tuyết ném lên người Bàn Tử rồi mắng: "Không thành thật khai báo, có tin chúng tôi đào hố chôn cậu luôn không?"
"Không thể nói, không nói được." Bàn Tử nói.
"Có biết tại sao cậu ta lại có tên là Lưu Thiên Tứ không? Thiên Tứ, đứa con ông trời ban tặng." Lúc này, anh trai tôi nói một cách nhẹ nhàng.
"Tôi nói chứ Tôn Trọng Mưu, cậu không lên tiếng thì có ai tưởng cậu bị câm à?" Bàn Tử cuống lên, muốn bò dậy bịt miệng anh trai tôi lại.
Anh trai tôi hất tay của Bàn Tử ra, nói: "Cậu ta có họ kép, Hiên Viên."

Bình Luận

0 Thảo luận