Tôi nghe đến đây bỗng nhiên nhận ra tất cả các sự việc đã dần sáng tỏ. Xem ra tìm Nhị gia hỏi chuyện là một quyết định vô cùng chính xác. Miếu Thiên Thủ Quan Âm, mộ phần Hàn gia, Hàn Tuyết có khuôn mặt giống hệt Thiên Thủ Quan Âm, tất cả những chuyện này đã liên kết lại với nhau thông qua lời kể của Nhị gia. Tôi đang không ngừng suy nghĩ với tình hình hiện tại lẽ nào Hàn Tuyết chính là Thiên Thủ Quan Âm chuyển thế thành? Kể cả nếu như không phải, thì trên khía cạnh nào đó cô ấy vẫn có sự liên quan mật thiết nào đó với Thiên Thủ Quan Âm
Tôi lập tức cung kính đưa tặng Nhị gia một cây thuốc nói: "Nhị gia, cháu thực sự muốn nghe thêm."
"Đừng nóng vội, ta sẽ nói cho cậu nghe từ câu chuyện của Tôn Mão đó trước. Bởi vì tôi biết cái mộ phần này là một khu đất không thích hợp để chôn người. Quý thì có quý thật nhưng tuyệt đối không được chôn người, cho nên lúc đó ta nghĩ Tôn Mão này chỉ điểm khu đất này cho Đại năng không phải đơn thuần vì muốn báo ân đức cuối cùng cho Đại Năng, chỉ e là có âm mưu khác. Ta biết nói vậy rõ ràng có chút khiên cưỡng, về lý do thực sự lát nữa ông già này sẽ nói chi tiết cho mọi người. Chúng ta quay về chuyện Tôn Mão trước, ông ta chỉ đất cho Đại Năng xong thì qua đời. Sau khi ông ta chết, là một thầy phong thủy lại không kiếm cho mình một bảo huyệt nào, thậm chí một câu di ngôn cũng không có. Đại Năng niệm tình tìm một tấm chiếu rách quần ông ta lại rồi tìm một khu đất chôn xuống, đến bia mộ cũng không có. Chẳng ai biết Tôn Mão này quê quán ở đâu người thân ra sao, không thân không thích cũng sẽ không có người đến viếng tế hương hỏa cho nên có làm bia mộ cũng chẳng có giá trị."
"Lúc đó tôi mời Đại Năng một chầu rượu mới moi ra được thông tin nơi chôn cất Tôn Mão. Sau đó vào một đêm tôi một mình vác theo quốc xẻng từ từ tìm tới nơi chôn Tôn Mão muốn thăm dò chút. Lúc tôi đào mộ của Tôn Mão lên xong các cậu đoán xem xảy ra chuyện gì?" Xem ra Nhị gia là người rất giỏi kể chuyện, đến lúc này rồi mà còn ra câu đố cho chúng tôi nữa.
"Cháu sao đoán nổi ạ? Lẽ nào không thấy thi thể ạ?" Tôi gãi gãi đầu thử nghĩ ngợi rồi đoán bừa một câu.
"Thanh niên này cậu vậy mà đoán đúng rồi. Quả thực không tìm thấy thi thể của Tôn Mão. Bởi vì lúc chôn Đại Năng đào không sâu, cho nên rất nhanh tôi đã đào ra được mảnh chiếu đó. Tôi dùng xẻng gạt tấm chiếu ra kết quả chỉ thấy một con rắn lớn bò ra. Con rắn đó cứ thè lưỡi ra trông vô cùng dọa người." Nhị gia nói.
"Trời ơi, lẽ nào con rắn đã ăn mất thi thể?" Trần Thanh Sơn thất kinh nói.
Nhị gia nheo mắt cười đáp: "À, về điểm này các cậu đoán trượt rồi. Tôi nói cho các cậu biết con rắn lớn đó tuy là rắn, mặt cũng là mặt rắn, nhưng tôi vừa nhìn một cái là nhận ra ngay, con rắn đó là Tôn Mão hóa thành. Không phải trông giống mà hoàn toàn là do cảm giác, trực giác mách bảo."
Câu nói này của Nhị gia khiến tôi cảm thấy có chút huyễn hoặc, nhưng tôi thấy ông ấy không cần thiết phải nói dối, bởi so với những chuyện mà tôi đã tự mình trải qua thì chuyện này có đáng là gì?"
"Sau đó thì sao ạ?" Tôi hỏi.
"Sau đó tôi đã hầm con rắn đó." Nhị gia cười nói.
Nghe xong câu này tôi lập tức nhìn chằm chằm Nhị gia, ông ấy cũng nhìn tôi trên mặt mang theo nụ cười rất lạ. Tôi chớp mắt nuốt khan nói: "Ông à, ông không phải là người bình thường, chân nhân không lộ tướng!"
"Cậu nói nghe xem nào." Nhị gia cười đáp.
"Thứ nhất, người bình thường sẽ không tự dưng nửa đêm đi đào mộ của Tôn Mão. Thứ hai, người bình thường nếu nhìn thấy rắn, đặc biệt là còn biết do Tôn Mão hóa thành thì đều sợ chết khiếp, ai còn dám hầm ăn chứ? Từ hai điểm này có thể thấy ông không phải là người thường, là một người biết toàn bộ câu chuyện." Tôi nói.
Ông lão nheo mắt nhìn tôi nói: "Thằng nhóc này đúng là có hiểu biết, nhưng cậu đoán xem tại sao hôm nay ta lại nói với cậu những điều này?"
"Không phải bởi vì cha vợ tương lai của cháu, à không, chú Hàn đã giao phó cháu cho ông sao?" Tôi trả lời nhưng không chắc chắn.
"Không phải, bởi vì chiếc nhẫn trên tay cậu." Nhị gia đáp.
Lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên. Tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn mặt quỷ của Quỷ đạo trên tay. Trong mắt người bình thường có lẽ chỉ là một chiếc nhẫn phỉ thúy có độ tinh khiết cao, nhưng nghe Nhị gia nói vậy dường như ông ấy đã nhìn ra được lai lịch của chiếc nhẫn này rồi. Tôi bất giác dùng tay che đi chiếc nhẫn, nhưng Nhị gia tiếp tục nói: "Không cần phải giấu, ta đã nhìn nửa ngày rồi. Ta nghe giọng của cậu chắc là người bản địa ở Lạc Dương. Thư sinh Quỷ đạo Diệp Giang Nam là gì của cậu?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận