Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 289: Xin Lỗi (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Cậu gọi Bàn gia sớm thế hả, Bàn gia còn muốn để cậu thể hiện uy phong chút nữa cơ!" Lúc này, Bàn Tử bước vào, vừa nhìn thấy tôi bị đạp dưới chân, sắc mặt liền thay đổi rồi chỉ tay vào Lưu Phá Quân mà nói: "Nhóc con, Bàn gia ta cũng không ngại nói cho mày biết, hôm nay mày tới công chuyện rồi, chuyện lớn đấy nhóc!"
Nói xong, anh ấy liền xông về phía tôi, Lưu Phá Quân cười lạnh nói: "Đây chính là cứu binh của mày đó hả?"
Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu với mấy người ở bên cạnh, thuộc hạ của hắn đều xông về phía Bàn Tử, Bàn Tử cũng không phải là người có thể đánh nhau, nhưng đối với người có cấp bậc như anh trai tôi mà nói, đối phó với đám côn đồ này thì cũng chả là vấn đề gì sất, kết quả không ngoài dự đoán, Bàn Tử thành thạo lưu loát đánh bật năm sáu người mà hắn dẫn theo lăn ra đất.
"Cũng khá đấy!" Lưu Phá Quân hừ lạnh một tiếng, hắn bỏ tôi ra, bước về phía Bàn Tử, bày ra một tư thế tán thủ, còn nhứ nhứ tay với Bàn Tử y như khiêu khích.
"Thằng ngu!" Bàn Tử mắng, anh ấy phóng lên trước một bước, gần đây anh ta đi trên đường vừa đi vừa học được chiêu Thiếp Thân Kháo của anh trai tôi, gặp gốc cây là cứ muốn dùng vai huých một cái, lần này cuối cùng cũng có thể thi triển được rồi, Bàn Tử tuy là mập mạp, nhưng động tác lúc nào cũng vô cùng nhanh nhẹn, Lưu Phá Quân này căn bản không kịp tránh, nên bị một cú Thiếp Thân Kháo của Bàn Tử hất cho bay lên, cả người hắn bay ra y như mũi tên được bắn ra khỏi cung tên, sau đó rơi đánh rầm một cái thật mạnh xuống đất, Bàn Tử phủi phủi tay rồi nói: "Vậy thôi hả?"
Tên Lưu Phá Quân kia chống tay lên mặt đất, liền phát hiện ra mình không đứng dậy nổi, có điều hắn tỏ ra ngang bướng rồi nói: "Được, được lắm, ở cái Lạc Dương này, mày là người đầu tiên dám động thủ với tao, hôm nay tao cũng nói cho tên mập chết tiệt nhà mày biết, mày tới công chuyện rồi!"
" y dô, tiếp theo thì làm gì đây? Mách bố à? Có phải là nên kêu bố mày đến rồi không? Đây chẳng phải là cách mà đám thiếu gia tụi bây hay làm sao? Bàn gia ta khuyên ngươi một câu, nếu mày là một đứa con có hiếu, thì mau chóng tới đây quỳ xuống xin lỗi Diệp Tử đi, Diệp Tử tính tình rất tốt, đây lại còn là nhà của bố vợ của cậu ta, nói không chừng cậu ta sẽ giữ cho mày chút mặt mũi, còn nếu như mày thật sự muốn kêu bố mày đến đây, thì coi như làm hại đến bố mày rồi đấy." Bàn Tử nói.
Lúc này, bố của Hàn Tuyết bước đến, nhìn Bàn Tử một cái, rồi lại nhìn Lưu Phá Quân đang nằm trên đất lấy điện thoại ra gọi, nói: "Tuyết Nhi, dẫn Diệp Tử và người bạn này của cậu ấy đi đi, có người đến thì để ta gánh."
"Thúc thúc, con người cũng được nha, trượng nghĩa! Diệp Tử có được bố vợ như chú đây thì tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng mà chú cứ yên tâm, không sao đâu, chú đừng thấy cậu con rể này của chú nhát gan, vậy chứ lực lượng chống lưng cũng lớn lắm đó, Bàn gia tôi thật ra còn lo lắng là không có ai đến kiếm chuyện cơ, bây giờ nếu như đã có người đến kiếm chuyện, vừa hay có thể để chú nhìn xem xem cậu con rể này của chú có phải chỉ đơn giản là một cán bộ thôn cỏn con hay không." Bàn Tử nói.
"Thanh niên có khí phách là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết phân rõ nặng nhẹ, mau đi đi!" Bố của Hàn Tuyết chau mày nói.
"Chú à, không sao đâu." Lúc này, tôi bước đến rồi nói.
Bố của Hàn Tuyết chau mày suy nghĩ, nhìn tôi một cái, sau đó lại nhỏ nhẹ hỏi: "Người bạn mập mạp này của cậu có lai lịch thế nào? Lưu Phá Quân là con của một ông lớn, bây giờ các cậu mà đi, nếu thật sự có người đến thì tôi cũng cứ coi như là chuyện thanh niên đánh nhau mà xử lý."
"Thật sự là không sao đâu, lai lịch của anh ta lớn lắm." Tôi nói.
Bố của Hàn Tuyết không nói gì nữa, khẽ gật đầu rồi bảo: "Tôi chỉ không muốn con rể của Hàn gia chưa bước vào cửa mà đã làm trò cười thôi!"
"Không có đâu chú." Tôi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận