Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 290: Xin Lỗi (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tên Lưu Phá Quân gọi điện thoại xong thì được đỡ đứng dậy, bọn chúng chặn ngay ngoài cửa, chỉ tay vào chúng tôi rồi nói: "Nếu như đã dám gáy to thế, vậy thì đừng có đi!"
Bàn Tử nói: "Bây yên tâm, Bàn gia ta không đi được đâu, chú à, có thể cho mượn cái ghế không?"
Sau đó, tôi với Bàn Tử ngồi ngay chỗ cửa, Bàn Tử cắn hạt dưa, còn tôi thì ngồi trò chuyện với Hàn Tuyết, gần đây rất nhiều chuyện xảy ra ở Phục Địa Câu, Hàn Tuyết đều là người biết rõ, cô ấy lại đặc biệt thông minh, đoán thì cũng đoán ra được mấy nhân vật đỉnh cấp kia đều không thể nào có được kết cục tốt đẹp trong tay Bàn Tử và anh trai của tôi, cho nên cũng không hề lo lắng.
Chúng tôi rất thong thả, lại khiến cho tên Lưu Phá Quân này tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, còn bố của Hàn Tuyết cũng đúng thật là thoải mái, cũng không biết có phải là ông ấy muốn thật sự muốn thăm dò xem át chủ bài của con rể tương lai lộ ra như thế nào, nên dẫn mọi người từ lớn tới bé ngồi lên sô-pha, hạ quyết tâm phải ngồi xem kịch hay.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng thắng xe ở bên ngoài, sau đó thì có một đám người xông đến, trên tay mấy người này đều mang theo vũ khí, vừa nhìn thấy cái người đi ở hàng đầu tiên, tôi suýt chút nữa phụt cười thành tiếng.
Đây đúng thật là oan gia ngõ hẹp, người mà dẫn theo đám người đến muốn chém Bàn Tử, không phải ai khác, mà chính là Đường Nhân Kiệt!
Thật ra nếu như là người khác đến, có lẽ vẫn sẽ có chút phiền phức, thật ra tôi đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi, đó là hôm nay bất kể thế nào cũng không được để mất mặt, còn về chuyện xử lý hậu quả, nếu như Bàn Tử không tiện để lộ thân phận, thế thì chỉ có thể giao cho Trần Đông Phương thôi, ai ngờ người đến lại là một người quen.
Đường Nhân Kiệt này vừa nhìn thấy tôi và Bàn Tử, sắc mặt lập tức liền trở nên rất khó coi, vốn dĩ là hùng hùng hổ hổ xông tới, kết quả đến nơi rồi thì lập tức phanh gấp.
"Đường ca, chính là hai người này." Lưu Phá Quân bước ra nói.
Đường Nhân Kiệt không thèm để ý đến cậu ta, mà nhìn sang Hàn Tuyết một cái rồi nói: "Tôi sớm đã cảm thấy cô trông hơi quen quen mà, thì ra là nha đầu của Hàn Gia."
"Vậy chuyện kia ông tính xử lý thế nào đây ông chủ Đường?" Bàn Tử nhìn ông ta cười rồi nói.
Đường Nhân Kiệt cười một cách lúng túng rồi nói: "Anh cứ coi như tôi chưa từng đến đây nhé."
"Đường ca, ông!" Mặt Lưu Phá Quân biến sắc, nói.
"Phá Quân, hai người họ cũng là bạn của ta, chuyện này cứ coi như là cậu giữ thể diện cho Đường ca ta đi, bỏ qua đi có được không?" Đường Nhân Kiệt nói.
"Không được! Tôi nói rồi, hôm nay chuyện này ai đến cũng không xong, Đường ca, nếu như đã là bạn của anh, thế thì tôi không làm khó anh nữa, anh đi đi." Lưu Phá Quân cũng thật là cứng đầu, trực tiếp nói với Đường Nhân Kiệt.
"Đừng gây thêm rắc rối cho ba cậu nữa, được không?" Đường Nhân Kiệt có chút khó chịu, chau mày nhăn mặt nói.
"Lưu Phá Quân tôi đã từng mất mặt lần nào chưa? Nếu như hôm nay cứ bỏ qua chuyện này như vậy, anh bảo tôi sau này làm thế nào mà ở trong cái giới này được chứ?" Lưu Phá Quân nói.
Đường Nhân Kiệt nhìn anh ta, khẽ lắc đầu một cách bất lực, rồi dẫn theo người của ông ấy rời đi, ông ta đã chịu thiệt hại ở chỗ tôi quá nhiều lần, chắc chắn sẽ không nhúng chân vào vũng bùn này nữa.
Sau khi Đường Nhân Kiệt đi rồi, tên Lưu Phá Quân này bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại, rồi sau khi Đường Nhân Kiệt đi chưa được bao lâu, ông ta lại gọi điện thoại đến, Bàn Tử cười rồi nói: "Là Đường Nhân Kiệt gọi đến hả, đừng nghe máy, để tên tiểu tử này gây chuyện đi, gây ra chuyện càng lớn càng tốt."
Nói xong, Bàn Tử ghé sát vào bên tai tôi nói: "Ban nãy Bàn gia ta ở bên ngoài có nghe ngóng rồi, ở đây là trụ sở thị chính, bố vợ cậu cũng là một nhân vật, có điều không thể nào đối phó được với bố của tên tiểu tử này, hắn gây ra họa càng lớn, thì càng có lợi cho bố vợ cậu rồi chi."

Bình Luận

0 Thảo luận