"Cậu thì biết cái đếch gì, pháp công này không phải ai cũng luyện được. Tôi nghe qua những người luyện môn này đại đa số vào cõi âm rồi thì không quay lại được, triệt để biến thành quỷ, người ở dương gian tu luyện thì đến tám chín phần bị thiên lôi đánh chết, người sống sót được vô cùng hiếm hoi cho nên người của môn phái này không vượng, truyền thụ được rất ít. Không phải truyền thuyết nói Quỷ cốc tử là người trong quỷ đạo sao? Cái người này dùng thân phận người ở dương gian để làm Thành Hoàng đã rất kỳ quái rồi, kỳ lạ hơn nữa là ông ta lại có thủ dụ của Trương Thiên sư, cho dù cứ cho là quỷ đạo tồn tại cũng tuyệt đối không có liên quan gì đến Trương Thiên sư. Nghe cái tên quỷ đạo là cậu đã thấy tà ma như nào rồi, nghe nói luyện cái môn phái có hại cho nhân gian. Cậu có biết thủ dụ của Trương Thiên sư đại diện cho cái gì không? Năm đó Tống Huy Tông nhờ Nhị gia trừ quỷ hạn hán trong tay chính là có thủ dụ của Trương Thiên sư." Bàn tử nói với tôi.
"Tôi sao biết được chứ, làm như thánh chỉ không bằng?" Tôi hỏi.
Bàn tử gật gật đầu: "Đúng, gần như thế. Chỉ có điều chữ viết của vị Thiên sư này không phải do Trương T·h·i·ê·n Sư chân chính ở Cửu Thiên viết ra, mà là Long Hồ Sơn Thiên Sư Phủ thay trời chấp bút ghi. Cho dù là như vậy đó cũng là thứ mà thần ma nhìn thấy đều không dám trái lệnh. Tôi lấy ví dụ, hiện tại có thủ dụ của Trương Thiên sư muốn giết cậu, người phàm sẽ coi như một mảnh giấy vụn, nhưng tôi đã nhìn thấy thì nhất định phải tuân lệnh, chỉ cần là người tu luyện thì không một ai dám trái lệnh."
"Lợi hại vậy sao?" Tôi hỏi.
"Không thì cậu nghĩ sao Nhị gia lại tha mạng cho cậu? Cậu hiểu tại sao vừa rồi tôi lại chất vấn cậu chưa? Tôi rất tò mò, một kẻ gà mờ ngốc nghếch như cậu lại được Trương Thiên sư thủ dụ đặc xá?" Bàn tử nói.
"Nhỡ đâu ngày sau anh đây lại phất lên?" Tôi cười nói. Câu này của tôi vốn dĩ chỉ là nói đùa, ai ngờ Bàn tử lại nghiêm túc nhìn tôi nói: "Điều tôi vừa nói với cậu Diệp Thiên Hoa vì cậu mà chết không phải nói linh tinh đâu, ngày sau cậu nhất định có cơ duyên rất lớn, có tên trong thủ dụ của Trương Thiên sư, cậu không phải người thường đâu."
"Được, sau này tôi phất lên chắc chắn không quên anh đâu! Mà giờ anh biết sau này tôi sẽ có tiền đồ rồi còn không mau ôm chân bợ đỡ tôi đi?" Tôi nói.
"Tên chết tiệt này, tôi thưởng cho cậu hai cái bạt tai thử nhé?" Bàn tử cười mắng.
Lời này vừa nói ra đột nhiên ngoài cửa có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới. Mắt thấy Quan Nhị gia sắp quay lại, tôi vừa mới đắc ý được chút trong chớp mắt đã bị dọa quay về dáng vẻ cũ, chỉ muốn tìm chỗ nào trốn vào. Bàn tử mặt mày gấp gáp vả cho tôi một cái nói: "Trốn cái đầu nhà cậu, quỳ xuống, vừa rồi không giết cậu giờ chắc chắn không lấy cái mạng cậu nữa đâu."
Tiếng vó ngựa đã tới trước cửa miếu, giọng nói uy dũng của Quan Nhị gia truyền từ bên ngoài tới: "Hạn Bạt đã bị xử tử, Quan mỗ phải đi!"
Nói xong có một thứ bị Quan Nhị gia vứt vào t·r·o·n·g miếu trực tiếp lăn tới trước mặt tôi.
Tôi đợi cho đến khi tiếng vó ngựa biến mất mới dám ngẩng đầu lên, vừa mới thò mặt lên đã bị dọa cho hết hồn. Trước mặt tôi là một cái đầu trẻ con xanh lè hai con mắt mở trừng trừng rõ ràng là không cam tâm.
Một bên khác là thân thể của nó cũng màu xanh lét, đây không phải quỷ hạn hán tối hôm đó hay sao?
"Đã thấy sự lợi hại của Quan Nhị gia chưa?" Bàn tử thu nhặt lại thi thể, đốt lá bùa vứt vào, chẳng mấy chốc thi thể đã cháy thành tro bụi. Bàn tử chắp hai tay lại khấn: "Đi đi, Bàn gia ta niệm chúng sinh cho ngươi, kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt."
"Vậy là xong á?" Tôi có c·h·ú·t hơi nghi ngờ.
"Cậu còn muốn thế nào? Tặc vương, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cái chết của cha cậu Diệp Thiên Hoa có liên quan rất lớn tới cậu. Thế này đi chúng ta có thể đi tìm người hỏi xem cha cậu trước khi chết đã làm gì?" Bàn tử nói.
"Anh tem tém lại đi, năm đó cảnh sát cũng tra án như vậy, tôi nói với anh nếu không phải vì Trần Đông Phương thì cho đến giờ tôi vẫn cho rằng cha tôi là một thôn dân thật thà chất phác. Lúc còn sống ông ấy làm gì? Thì là cuốc đất trồng cây, thứ khác đều không biết. Anh cho rằng người như ông ấy mà làm chuyện gì lại để cho người khác biết à?" Tôi nói.
"Người khác có thể không biết, nhưng mẹ cậu chắc chắn biết chứ?" Bàn tử nháy nháy mắt khẽ nói với tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận