Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 593: Mắt (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Bên trong thần miếu này đã không còn tượng Phật nào nữa, không còn tiếng tụng kinh của mấy tượng Phật kia nữa, đầu tôi cũng không còn đau như ban nãy, nhưng cả người tôi lại giống như là bị rút sạch toàn bộ sức lực, chỉ trong một khoảng thời gian tích tắc vừa rồi thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liễu Thanh Từ đi đâu rồi?
Tôi nhắm mắt lại, một người phụ nữ mà tôi kiêng dè sợ sệt cứ vậy mà rời đi, tôi cảm giác tất cả những gì liên quan đến Liễu Thanh Từ đều giống như chỉ là một giấc mộng, người con gái này đột nhiên xông vào cuộc đời tôi, để lại trong tim tôi một vết hằn khó phai, sau đó thì cứ vậy mà rời đi.
Cuối cùng, anh trai tôi dìu tôi đứng dậy, anh ấy nhìn tôi rồi nói: "Anh đã từng nói với em rồi, chỉ là cô ấy đi đến nơi đó thôi, nếu như em muốn tìm cô ấy, sớm muộn gì có một ngày cũng có thể tìm được cô ấy về!"
"Nơi nào cơ? Anh sẽ nói cho em biết sao? Có phải anh sẽ nói với em là anh cũng không biết, hay là nói với em anh cũng không biết?" Tôi nhìn anh trai, nói.
"Nơi mà Quan m nghìn tay đến, cũng chính là nơi mà em đến từ đó, năm đó Quan m nghìn tay không có cách gì giết được em, nhưng cô ta đã để lại ở đây thứ chắc chắn giết được em, cũng chính là mấy tượng Phật này, bởi vì cô ta biết sớm muộn gì em cũng đến đây, mà Liễu Thanh Từ đến chỗ này, cũng chính là vì cái này." Có thể là câu nói của tôi đã chọc giận anh trai, anh ấy nhìn tôi rồi nói với tôi.
"Làm thế nào mà anh biết được?" Tôi nhìn anh ấy hỏi, lời mà anh ấy nói tôi đương nhiên nghe là hiểu, nhưng cái thứ mơ hồ ảo diệu như vậy, anh ấy làm thế nào mà biết được cơ chứ?
"Đợi đến khi em đến Đạo Ngọc Hoàng, đi vào nơi sâu thẳm trong núi Côn Luân, tự khắc em sẽ hiểu một số thứ, hiểu được tất cả, bây giờ chúng ta bắt buộc phải đi về phía trước, đi lấy một thứ, đối với em thì đó là một thứ rất quan trọng." Anh trai tôi nói.
Nói xong, anh ấy buông cánh tay tôi ra, nói: "Tốt nhất là em phấn chấn lên, anh không muốn nhiều người bận bịu lâu như vậy, lên kế hoạch lâu như thế, đến cuối cùng thì em lại là một vũng bùn không đỡ nổi bức tường đâu."
Anh trai tôi nói xong, anh ấy vác nửa cây đao bị gãy lên, vẫy vẫy tay với nhóm Trần Đông Phương rồi nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục."
Bàn Tử bước tới, đỡ lấy tôi, anh ấy châm một điếu thuốc đưa cho tôi rồi nói: "Được rồi Diệp Tử à, anh trai cậu nói chuyện có chút khó nghe, cậu đừng có để trong lòng."
"Không sao." Tôi khẽ gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn nơi mà Liễu Thanh Từ biến mất sau cùng rồi đứng dậy.
"Đợi tôi nhé." Tôi nói với nơi đó, nói xong, tôi quay đầu lại nói với Bàn Tử: "Được rồi, đi thôi."
__Vòng qua ngôi thần miếu ở đây, ở phía sau thần miếu, thật ra giếng mỏ đào đến đây thì đã dừng lại rồi, trên bức tường đá vàng ở phía trước, có từng cái lỗ thủng nhỏ, mấy lỗ thủng này chi chi chít chít, cái này nối cái kia, đứng trước nơi này, giống như đứng trước một cái tổ ong vậy. Tôi nghi ngờ bên trong mấy cái lỗ ong này, liệu có phải là sẽ có từng cái nhộng ong hay không.
"Chuyện này là gì đây?" Bàn Tử cũng há hốc mồm ra hỏi, lúc này cho dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng rất khó mà nghĩ được cái đám người đến đây sớm nhất rốt cuộc là có suy nghĩ thế nào, mà trong tình huống đối mặt với một bức tường toàn là vàng ròng, bọn họ không vội khai thác, mà lại đục lỗ trên bức tường này cơ chứ?
"Mấy cái này rất giống lỗ trộm. Chính là kiểu lỗ mà bọn trộm mộ đào ra. Chắc hẳn chúng đã phát hiện ra có thứ gì đó còn quý giá hơn vàng ròng, cho nên ở đây thậm chí có thể nói là không cần vàng ròng, mà ở trên vàng ròng đục ra một cái lỗ để mà lấy mấy thứ đó ra." Na Đa nói.
Sau khi anh ta nói như vậy, chúng tôi lập tức nhìn về phía anh ta, kết quả thằng cha này bị chúng tôi nhìn thì mặt mày lập tức ửng đỏ, anh ta xoa xoa đầu nói: "Tôi chỉ đoán vậy thôi."
"Ủa? Đó là cái gì kia?" Lúc này, Na Đa đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng chúng tôi rồi nói, lúc này chúng tôi đều đang đứng xoay mặt về phía bức tường vàng nhìn giống hệt như tổ ong này, ở sau lưng chúng tôi là bức tường phía sau ngôi chùa được xây bằng vàng ròng kia, bởi vì chúng tôi gấp gáp muốn có thứ ở phía trước, cộng với việc cái tổ ong này quá là thu hút ánh nhìn, cho nên chúng tôi đều không hề chú ý đến, trên bức tường phía sau, vậy mà còn có một thứ nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện trên bức tường này, là một con mắt màu vàng.

Bình Luận

0 Thảo luận