Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 270: Quan Tài Không Thể Trấn Áp (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Hàn Tuyết nói xong mặt cũng đỏ lên.
Tôi lập tức trở nên lo lắng. Trước kia đối mặt với thi vương sông Lạc Thủy tôi cũng chưa từng lo lắng như vậy, cảm thấy da đầu tê rần. Tôi nói: "Anh nghèo như vậy, bác có chấp nhận anh không?"
"Mẹ em không phải người có thế lực." Hàn Tuyết nói.
"Đây không phải vấn đề giàu hay không giàu, nhưng thực tế điều kiện nhà anh quá kém, tự anh cảm thấy tự ti, không nhà không xe, cái nhà mấy mét vuông trong nhà đơn sơ chẳng có gì, em lại ưu tú như vậy." Tôi gãi đầu. Vấn đề này tôi cũng đã từng nghĩ qua, tuy rằng Hàn Tuyết không phải là loại người thực dụng, nhưng chúng tôi sống trong hiện thực, nhất định phải đối mặt với hiện thực.
"Anh đừng nói như vậy, trong mắt em anh cũng rất ưu tú. Mẹ em chắc chắn sẽ cảm nhận được sự lương thiện chân thành của anh." Hàn Tuyết nói.
Tôi còn định nói nữa nhưng cô ấy đẩy tôi ra rồi nói: "Chuyện này không vội, anh đi đi, giải quyết việc của anh trước, em không sao đâu."
"Thật không sao chứ?" Tôi nhìn cô ấy hỏi. Cô ấy thực sự là một cô gái rất dịu dàng hiểu chuyện.
"Ừm, không sao đâu." Hàn Tuyết nói.
Tôi ra khỏi phòng thấy Bàn tử và anh trai đang ở trước quan tài ông nội hút thuốc. Bàn tử mặt mày sầu muộn thấy tôi bước tới liền nói: "Diệp tử, cậu qua đây nói anh trai cậu đi, chiếc giày đó rõ ràng là một thứ rất đáng ngại. Bàn gia tôi vốn nghĩ nếu nó không gây náo loạn thì cũng thôi, chôn là được, ai ngờ giờ chuyện đã đến nước này tốt nhất là xử lý nó. Chưa nói đến cái thứ này có ảnh hưởng thế nào đến phong thủy Diệp gia, nhưng cậu, tôi và anh trai cậu chúng ta không thể nào cứ trông chừng nó suốt ngày được phải không? Không thể cứ ở mãi Phục Địa Câu mà trông chừng chứ? Nếu chúng ta không có ở đây chiếc giày này lại từ trong quan tài chui ra làm hại người khác cậu nói xem đến lúc nó phải giải quyết thế nào? Danh tiếng một đời của ông cụ Diệp phải làm sao?
"Vậy ý anh là?" Tôi hỏi Bàn tử.
"Lấy nó ra một mồi lửa đốt đi, không được nữa thì chiên dầu. Chỉ cần là ban ngày bùa của Bàn gia tôi không trấn được nó thì tôi cũng có cách khác đối phó." Bàn tử nói.
"Đây là đồ vật của ông nội." Anh trai tôi nói.
"Tôi thật phục anh đấy. Nếu thi thể ông nội anh ở trong này, với đạo hạnh của ông ấy thì kể cả người đã chết thì với thân phận Thành hoàng gia thì trấn chiếc giày này không thành vấn đề, nhưng tình huống bây giờ không phải đã khác rồi sao? Thi thể ông nội anh không ở đây, không có thứ gì trấn áp được nó. Giờ thì tôi hiểu ý ông cụ rồi, di thư của ông ấy ý là muốn chiếc giày bồi táng cùng, chính bởi vì lo ngại bản thân chết đi rồi không ai trấn áp được nó, nên mới yêu cầu chôn cùng." Bàn tử nói.
Tôi cảm giác có nhiều lúc Bàn tử nói vô cùng hợp lý, kể cả có là suy đoán thì cũng khiến người nghe rất tin phục, cho nên nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng tôi cũng nói với Bàn tử: "Bàn gia, anh nói ít lại một hai câu. Tùy cơ ứng biến là đúng nhưng cũng phải xem là chuyện gì mới được."
"Đến cậu cũng lại như vậy?" Bàn tử trừng mắt với tôi.
Tôi kéo anh ta qua một bên nói: "Bàn gia, không phải là tôi cố chấp, mà là anh trai tôi hiện giờ vẫn luôn nghĩ rằng do anh ấy ép chết ông nội, trong lòng vô cùng tự trách. Giờ mà anh bảo anh ấy đốt đi vật yêu thích của ông, anh nghĩ có được không? Anh còn không hiểu tính cách của anh ấy sao?"
"Làm người không thể quá ích kỷ, Bàn gia tôi cũng chỉ sợ xảy ra chuyện gì không hay. Cái giày này mà lưu lạc ra ngoài thì không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng. Trước kia Bàn gia tôi đã xử lý một chuyện như vậy. Kẻ trộm mộ đã đào được một chai thuốc hít bằng ngọc, mỗi lần qua tay một người là chủ nhân của nó đều chết. Sau này người sở hữu nó tìm tới Bàn gia, tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra cái bình hít này vô cùng lạnh lẽo, đáng tiếc là những người đã vì nó mà chết đều cảm thấy đây là loại ngọc tốt, thực ra rất bình thường thôi. Bàn gia tôi đã trừ đi ác linh trên đó, nó liền trở thành một vật phẩm rất tầm thường nên chủ của nó nhặt lại được cái mạng. Cái bình hít bằng ngọc này không còn ác linh nên cũng mất đi linh khí không còn đáng tiền. Cái bình hít đó xem như vật có âm khí nặng nhất mà Bàn gia tôi từng gặp, là vật yêu thích của một vị bối lặc thời Mãn Thanh. Bối lặc đó sau khi chết thì được chôn ở một mảnh đất hung, cho nên những vật bồi táng theo cũng nhiễm âm khí rất nặng. Cho dù như thế nhưng âm khí ở cái bình hít đó cũng kém xa so với chiếc giày này cho thấy nữ chủ nhân của chiếc giày này là một nhân vật vô cùng lợi hại." Bàn tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận