Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 484: Thỏa Hiệp (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Đến hôm nay tôi mới hiểu được người vớt xác của anh trai có ý nghĩa gì. Thứ anh ấy vớt không phải là xác người mà là xác rồng, mà xác rồng là đại diện cho tất cả các bí mật.
Có lẽ là từ khi anh ấy dựng cờ vớt xác rất nhiều người đã hiểu được ý nghĩa trong đó, và mọi chuyện cũng từ đó bắt đầu, chỉ có tôi mãi sau này mới hiểu được đôi chút.
Sau khi cúp điện thoại tôi đưa điện thoại lại cho Trần Đông Phương. Tiểu Thất đưa cho tôi khăn giấy nhưng tôi không nhận, dùng tay quệt nước mắt nói: "Được rồi, các người thắng rồi, giờ các người muốn tôi làm gì."
"Liên lạc với Liễu Thanh Tư, gặp mặt cô ta một lần. Cô ta đột nhiên xuất hiện ở cổ hoa lầu cũng nhìn thấy nửa khúc xương, điều đó cho thấy cô ta biết chúng ta muốn làm gì. Giờ điều chúng ta cần làm là thăm dò thái độ của cô ta." Trần Đông Phương nói.
Tôi giơ tay ra nói: "Số điện thoại của Liễu Thanh Tư."
Trần Đông Phương lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho tôi. Tôi cầm điện thoại bấm số điện thoại liên hệ trên danh thiếp, chuông reo hai tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng phụ nữ vô cùng dễ nghe hỏi tôi: "Chàng thanh niên, là cậu à?"
Tôi lặng người một chút, không biết thanh niên mà cô ta nói là ai, nhưng thấy Trần Đông Phương bên cạnh tôi gật đầu, tôi liền giả vờ rất tự nhiên mà trả lời: "Đúng vậy chị Liễu, là tôi."
"Lục gia cũng thật nóng lòng, dục tốc bất đạt đạo lý này cũng không hiểu hay sao, ít ra cũng phải đợi tôi không nhịn được mà chủ động đi tìm cậu chứ, nhưng cậu đã gọi điện tới rồi vậy thì tới đây đi. Chị sẽ tắm rửa sạch sẽ đợi cậu." Nói xong người phụ nữ đó cúp máy.
Bàn tử gãi đầu nhìn Trần Đông Phương hỏi: "Tôi chưa thấy được Liễu Thanh Tư và nha đầu Thu Li đó có gì khác nhau. Nghe giọng đã thấy không ổn rồi, Diệp tử qua đó chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp sao?"
Vốn dĩ bầu không khí giữa chúng tôi đang rất khó xử, nhưng nhờ có Bàn tử có khuôn mặt dày kia nên mới khuấy động bầu không khí lên phần nào. Nhưng câu hỏi của anh ta thực ra cũng chính là câu tôi muốn hỏi.
"Cô ta khác, Thu Li là chơi thật, Liễu Thanh Tư sẽ không làm vậy. Diệp tử hãy thu dọn chút đi tôi đưa cậu đi." Trần Đông Phương đứng dậy nói.
"Bàn gia tôi cũng đi. Diệp tử đi một mình tôi không yên tâm!" Bàn tử nói.
"Người mà Liễu Thanh Tư không mời sẽ không thể vào nhà cô ta, tôi khuyên anh vẫn nên bỏ cái ý nghĩ này đi, hơn nữa Diệp tử sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì." Trần Đông Phương đứng lên nói.
"Ông nghĩ lời nói của ông sẽ khiến Bàn gia tôi tin sao?" Bàn tử cười lạnh nói.
"Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo. Diệp tử mà chết thì anh có thể tới lấy đầu tôi." Trần Đông Phương nói.
Thật ra tôi cũng biết, hiện giờ không chỉ lão Lục mà bất kỳ ai đều vô cùng thận trọng dò xét thái độ của Liễu Thanh Tư, bởi những người biết Lạt Ma sau lưng Liễu Thanh Tư có liên quan đến bốn Lạt Ma dưới sông Hoàng Hà này không chỉ có mấy người chúng tôi. Lưu Khai Phong cũng biết cho nên Trần Đông Phương không muốn một nhân tố bất ổn như Bàn tử theo cùng. Mắt thấy hai người họ sắp động tay đến nơi tôi liền nói: "Được rồi Bàn tử, không có chuyện gì đâu. Bổn thiếu gia đây mà chết thì trò chơi này ai sẽ diễn tiếp?"
Sau đó, Tiểu Thất đưa cho tôi một bộ quần áo mới. Tôi ngồi trước gương, đợi nha đầu này tạo kiểu tóc cho tôi. Ngồi đối diện nhìn mình trong gương và nghĩ về những gì tôi sắp đối mặt, tôi chợt cảm thấy mình giống một kỹ nữ đang được chải chuốt chỉnh tề, sau đó tôi sẽ được nô lệ Trần Đông Phương cõng tới cho khách hàng Liễu Thanh Tư. Tại chỗ của Liễu Thanh Tư tôi sẽ buộc phải hầu hạ nhiệt tình không được để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Đợi ăn mặc chỉnh đốn chỉnh tề xong tôi đeo cái nhẫn hình đầu lâu của Quỷ đạo lên tay rồi bước ra khỏi cửa lên xe Trần Đông Phương, lúc này đã là nửa đêm. Con phố này bình thường đều tấp nập người xe nhưng giờ chỉ có lác đác vài người. Tôi không nói chuyện với Trần Đông Phương, ông ta cũng im lặng lái xe.
"Diệp tử, cậu đừng trách tôi." Qua không biết bao lâu ông ta lên tiếng.
"Không có gì trách hay không trách ở đây cả. Anh trai tôi nói không sai, là lợi dụng lẫn nhau thôi." Tôi đáp.
"Cậu có tin cha và ông nội cậu không?" Ông ta đột nhiên hỏi tôi.
"Hả?" Tôi đáp.
"Hai người bọn họ đều là những người rất thông minh đặc biệt là ông nội cậu Diệp Giang Nam bậc trí thức của Quỷ đạo. Chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn không nhận ra cái người ẩn cư ở Phục Địa Câu thực ra là người ra tay sắp đặt mọi chuyện hay sao? Ông ấy đã sắp xếp đâu ra đấy, thực sự không hổ danh là bậc trí thức của Quỷ đạo." Trần Đông Phương nói.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại hình như quả đúng là vậy. Tôi lắc đầu đáp: "Chú Trần, chú đừng nói nữa. Tôi không thích các người cứ tính kế đi tính kế lại, rất đau đầu."
"Đúng vậy, cậu không cần thiết phải bày mưu tính kế, đợi cậu thực sự trưởng thành rồi, cậu sẽ có được sức mạnh vô song, ở trước một sức mạnh như thế thì các âm mưu toan tính có là cái gì?" Trần Đông Phương nói.
"Trước súng, đạn, bom nguyên tử thì cho dù tôi có cái sức mạnh đặc biệt ấy cũng có tác dụng gì? Có chuyện gì mà một quả lựu đạn không giải quyết được?" Tôi cười khổ đáp lại.
Đây cũng là điều tôi không hiểu, giờ không còn là thời đại của vũ khí thô sơ nữa, tôi thực sự có thể bất khả chiến bại chỉ bằng một thanh kiếm một thanh đao mà hành tẩu giang hồ sao? Thời đại ngày nay thì võ công còn có tác dụng gì?
Lão Lục gù thiên hạ đệ nhất mà hành sự vẫn còn phải thận trọng từng bước sao?
"Ai biết được, chỉ có thể đợi đến ngày chân tướng được hé lộ." Trần Đông Phương cười khổ nói.

Bình Luận

0 Thảo luận