Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 704: Trước Lúc Rời Đi (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:11:10
"Đợi tới khi những chuyện ở thế gian này được giải quyết xong xuôi." Tôi gật đầu đáp.
Ông ta gật đầu với tôi. Tôi lại hỏi: "Người vẫn quyết không muốn lên đó thử xem sao à? Trên đó vẫn còn mấy người bạn của người, Lục gia bọn họ chắc chắn vẫn đang đợi người.
Ông ta lắc đầu đáp: "Nhân gian sao có thể không có gia tộc Hiên Viên được?"
"Nhưng ở đây đã có một con tổ long rồi, nó hoàn toàn có thể bảo vệ nhân gian." Tôi nói.
"Mặc dù nó là tổ long, nhưng nó là tổ long của long tộc các cậu, đối với người nhân gian mà nói thì nó mới chính là quả bom nổ chậm lớn nhất. Trừ khi cậu có thể nói cho ta tại sao nó lại ở đây, tại sao lại nằm sâu dưới đất, ai đã khóa nó lại ở nơi này. Chính vì vậy ta nhất định phải ở lại đây, các cậu đi đi, đợi một ngày nào đó quay về nếu ngày đó ta còn sống ta hy vọng các cậu sẽ cho ta một đáp án." Câu nói cuối của Hiên Viên Công Cẩn giống với Diệp Thiên Hoa.
Sau đó ông ta đưa cho tôi một mặt dây chuyền, đó là một sợi dây màu đỏ có xâu một hạt trong suốt như pha lê trên đó. Tôi nhận lấy và hỏi: "Đây là gì?"
"Tương truyền những cao tăng có pháp lực cao thâm nhà Phật sau khi qua đời có thể kết thành xá lị, tuy rằng Si Vưu không phải người nhà Phật, nhưng ông ta cũng luyện được một hạt xá lị. Bất luận thế nào đối với Si Vưu mà nói thì gia tộc Hiên Viên nợ ông ta rất nhiều. Chắc hẳn ông ta rất muốn trở về quê hương, cậu về đó hãy mang theo ông ta về cùng." Hiên Viên Công Cẩn nói.
Sau khi ông ta rời đi phút chốc lòng tôi bỗng ngổn ngang suy nghĩ. Đúng vậy, chúng tôi nhất định phải đi, không đi không được.
Chuyện đã đến nước này, dường như từng lớp bí mật đã được bóc tách dần, nhưng không cần biết là ở nhân gian này hay là ở cái tiên giới trong truyền thuyết kia vẫn còn rất nhiều bí mật chưa có lời giải đáp.
Thậm chí tôi còn có cảm giác rất kỳ lạ, dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình hoặc một đôi mắ, dưới sự kiểm soát của con mắt này tam giới đều không thể thoát khỏi sự khống chế, tất cả đều nằm trong sự sắp xếp tính toán của người đó.
Cuối cùng tôi nhìn cái hạt xá lợi này đột nhiên phát hiện ra trong hạt xá lợi trong suốt này dường như có một hình bóng nhỏ bé mơ hồ. Phát hiện này khiến tôi phút chốc trở nên vui mừng, tôi hướng về nó mà hỏi: "Có phải là ông không Si Vưu? Ông có nghe thấy tôi nói không?"
Ông ta không hồi đáp, nhưng cái bóng người nhỏ đó như đang tiếp thêm hy vọng cho tôi. Tôi vẫn còn nhớ trước khi xuất phát lên núi Côn Luân Si Vưu đã từng nói với tôi một câu, ông ta nói có lẽ ông ta sẽ đống được, nhưng trước tiên là phải đến được tiên giới.
Tôi đeo cái dây chuyền có hạt xá lợi này lên cổ nói với nó: "Tôi nhất định sẽ khiến ông sống lại."
Trong một tháng tiếp theo, tôi đi đến rất nhiều nơi. Tôi đi một chuyến tới Thần Nông Giá, xem cái nơi mà tôi đã từng ngủ rất nhiều năm, đi thăm Na Đa, nói với bọn họ tôi sẽ đưa tổ tiên bọn họ về lại nơi đó đồng thời hồi sinh ông ấy. Tôi đi Ngọc Hoàng đạo trên núi Côn Luân, gặp Giang Thành Tử nói chuyện cả một ngày. Cuối cùng ông ta vẫn từ chối lời mời lên tiên giới nhưng cũng biểu thị rằng sau khi chúng tôi đi Ngọc Hoàng đạo sẽ chuyển vào sâu trong núi Côn Luân, thực hiện cái việc ẩn cư lánh đời. Về điểm này tôi có thể hiểu được, nhưng cũng cảm thấy xót xa, tại sao những cao nhân thực thụ lại không thể đường hoàng đứng lên phía trước tạo phúc cho muôn dân, mà phải ẩn cư ở nơi xa xôi hẻo lánh tách biệt với xã hội?
Giang Thành Tử cười nói với tôi: "Anh bạn nhỏ, thực ra cậu không cần phải cảm thấy phiền muộn về điều này. Năm đó lúc phong trào phá tứ cựu diễn ra tôi đã từng nói chuyện với cái người vĩ đại đó. Lời nói của ông ấy đã làm tôi cảm động, ông ấy nói phá hủy thần phật chính là phá bỏ đi cái tâm lý chờ may dựa vào vận may của người trong thiên hạ. Kính trời kính đất kính quỷ thần rồi cho rằng tất cả là do trời an bài? Vậy thì có khác gì so với chế độ xã hội cũ đâu? Nếu đã là một xã hội mới thì phải có trật tự mới, buộc phải hủy trời đất quỷ thần, đánh đổ cái tâm lý chờ may rủi cuối cùng trong lòng người, nói với họ trên đời này không có ma quỷ thánh thần gì, tất cả mọi thứ mà họ muốn không có đường tắt nào mà phải tự dựa vào sự nỗ lực của bản thân để đổi lấy. Thứ duy nhất bọn họ có thể tin tưởng và tôn kính chỉ có thể là bản thân mình.
Trong phút chốc tôi á khẩu không nói được gì.
Giang Thừa Tử nheo mắt cười: "Két quả ông ấy đã đúng, thế giới hiện tại là thời đại thái bình thịnh vượng chưa từng có phải không?"
Tôi gật đầu.
Giang Thành Tử lại bổ sung: "Nhưng vĩ nhân đó đến cuối lại thêm một câu nữa. Người đời tin vào bản thân một trăm năm, có thể tạo ra được một thế giới thịnh vượng. Nhưng đến một trăm năm sau, bọn họ nhất định phải biết sợ. Khi đó, bọn họ phải biết rằng có thần phật quang minh chứng dám, nghĩa là vứt bỏ sự kinh và nhặt lại sợ. Đây gọi là chắt lấy tinh túy và vứt bỏ cặn bã. Ngày nay có quá nhiều người chính vì tin tưởng quá nhiều vào bản thân mà không tin vào luân hồi nên dần dần đánh mất chính mình đúng không? Cho nên nếu nói về sự nhìn xa trông rộng thì không ai bì được với người đó.

Bình Luận

0 Thảo luận