Tôi chạy đến nhìn thử, liền thấy mực nước ở trong cái hồ ở tầng một bắt đầu điên cuồng dâng cao, trong khoảng thời gian ngắn như vậy gần như đã nhấn chìm tầng một của thủy tinh cung, đám người Na Đa đã bắt ép Lưu Khai Phong đeo mặt nạ dưỡng khí rồi khiêng Lưu Khai Phong chạy vào trong nước rời khỏi chỗ này, đám người Râu Quai Nón cũng đang chuẩn bị rời đi, người nào người nấy đều quay mòng mòng một cách gấp gáp, cũng may là cả đám người bọn họ ai cũng có ý thức rất cao, vẫn luôn đợi mệnh lệnh của Bàn Tử, nhìn thấy tình huống như vậy, Bàn Tử chau mày nói: "Diệp Tử, chúng ta cũng đi thôi."
"Đi, thật ra ban nãy anh trai tôi đã nói với tôi, bảo tôi lấy máu bôi lên trên khúc xương đó, sau đó thì phải rời đi ngay lập tức, đi ngay và luôn." Tôi nói.
"Cmn cậu nghĩ cái gì vậy hả? Ở một nơi thế này mà cậu còn dám giỡn mặt như vậy nữa! Rút! Rút ngay lập tức!" Bàn Tử hét lên.
"Thật sự không nghe mấy hòa thượng này niệm kinh xong hả?" Tôi nói.
"Nghe xong? Nghe xong thì cậu có thể coi cái kinh văn này như Vãng Sinh Chú của cậu luôn rồi đó!" Bàn Tử kéo tôi một cái, cuối cùng tôi quay đầu lại nhìn thử bốn vị Lạt ma kia, tôi thấy sức sống nở rộ của họ vào lúc này hình như đã cạn kiệt, họ đang dần dần khôi phục lại dáng vẻ xác khô như lúc ban đầu, còn kim quang mà khúc xương màu vàng kia phát ra thì cũng đang dần dần biến mất.
Nhóm người Bàn Tử đã chuẩn bị nhảy xuống nước, lúc này, tôi đột nhiên giãy khỏi Bàn Tử, chạy đến trước mặt bốn vị Lạt Ma kia, đầu tiên là tôi dập đầu với bốn vị Lạt ma đó một cái rồi nói: "Đắc tội bốn vị đại sư, khúc xương này hình như có liên quan đến thân thế của tôi đây, cho nên tôi muốn đem nó về nghiên cứu một chút, nơi này sắp bị nước nhấn chìm rồi, để lại cho các vị cũng không có ích gì mà phải không?"
Nói xong, tôi chụp ngay lấy khúc xương màu vàng này, không hề quay đầu lại và bắt đầu chạy, Bàn Tử đạp tôi một cái rơi xuống nước rồi mắng: "Cậu đúng là tên điên mà, lúc này rồi, vậy mà cậu còn nghĩ đến cái thứ này nữa!"
Tôi chỉ nghe được câu nói cuối cùng mà Bàn Tử nói như vậy thôi, sau đó thì cả người tôi đều nặng nề chìm vào trong nước, lúc này đại sảnh ở lầu một đã trở thành một biển nước mênh mông, sau khi tôi rơi vào trong nước, mấy người trong nhóm của Râu Quai Nón chạy đến kéo lấy tôi, bọn họ bật đèn pin cường độ mạnh, tất cả mọi thứ ở dưới nước đều nhìn được rõ ràng, chúng tôi tìm được cánh cửa ẩn lúc trước vào đây, cánh cửa ẩn này đã được đám người Na Đa mở ra, tôi nín thở sâu rồi được bọn họ kéo đi. Mà lúc này, mực nước của con sông ngầm ở bên ngoài cũng đã dâng cao, cuối cùng chúng tôi mò đến được cái miệng giếng đó, tôi kéo lấy sợi dây xích to, một nhóm người xếp thành từng hàng một, gần như phải dùng hết sức mạnh ba bò chín trâu mới leo lên được cái giếng đó.
Sau khi ra khỏi mặt đất, tuy bên ngoài trời đang mưa như trút nước, nhưng mà được hít thở thật sâu không khí ở bên ngoài thì cũng thật thoải mái, mực nước ở bên ngoài đã dâng lên không ít, ngay ở vị trí miệng giếng, không ngừng có nước tràn vào trong, nếu như không có gì sai sót, đoán chừng chẳng bao lâu nữa, địa cung dưới lòng đất kia sẽ một lần nữa bị nhấn chìm vào đáy sông Hà Hà do mực nước dâng cao cùng với nước ở bên trong cái giếng này.
Lúc này chúng tôi đều vô cùng mệt lả, Râu Quai Nón nói: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nếu như lát nữa mực nước tiếp tục dâng cao, miệng giếng sẽ biến thành một cái xoáy nước, ở gần nó như vậy, chắc là chúng ta sẽ bị cuốn vào trong đó mất."
Râu Quai Nón vừa mới nói dứt câu, đột nhiên, ở chỗ cách chúng tôi không xa, có ánh đèn pin nhiều không đếm xuể đang rọi đến, ánh sáng mạnh như vậy khiến tôi gần như không mở nổi mắt, nhưng tôi vẫn nghe thấy được có không ít người đang lội nước đi về phía chúng tôi, đám người Râu Quai Nón đã cầm súng sẵn sàng chuẩn bị để đối phó với tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào.
Mãi cho đến khi mấy người đó đến gần, tôi nhìn thấy nhóm người của Râu Quai Nón người nào người nấy đều cúi chào, tôi định thần nhìn lại, phát hiện người đang hiên ngang bước tới là một nhóm binh sĩ mặc quân trang, còn cái người đi ở hàng trên cùng, vậy mà lại chính là A mà đã lâu rồi chưa được gặp mặt.
A bước đến bên cạnh tôi, ông ấy trông có vẻ như vô cùng tùy ý và cũng vô cùng tự nhiên, giật lấy nửa khúc xương màu vàng mà tôi mang từ dưới lòng đất lên ra khỏi tay tôi, tôi cũng chưa kịp hiểu chuyện này là thế nào, thì cái thứ đó đã rơi vào tay của ông ấy rồi.
"Ông làm gì thế?" Tôi chau mày nhăn mặt nói.
"Đi thôi, lên thuyền trước đi rồi hẵng nói." A nói.
"Không phải, ý tôi muốn nói là, cái thứ đó, nó là của tôi!" Tôi nói.
"Pháp luật Trung Quốc có quy định, tất cả những thứ dưới lòng đất, trừ phi cậu có thể chứng minh được nó là của cậu, nếu không thì đều thuộc về nhà nước, đây hẳn là chiếc xương cẳng tay, trên người cậu có thiếu khúc xương nào sao?" A nhìn tôi cười rồi nói.
"Ông làm như vậy là cướp đó." Tuy bên cạnh ông ấy bây giờ có rất nhiều người, nhưng mà ông ấy lại lấy mất đồ của tôi một cách trắng trợn, còn già mồm át lẽ phải như vậy, vẫn khiến tôi cực kì không thoải mái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận