Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 701: Sự Thật Về Kế Hoạch Tuyệt Mật A (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:11:10
Lúc chúng tôi suýt thì xảy ra xung đột với đám binh sĩ đang ngăn cản mình lại thì một chiếc ô tô quân đội từ bên ngoài đi tới đỗ lại. Người đeo kính hay đi bên cạnh ông già kia bước xuống xe quát đám binh sĩ: "Dừng tay!"
Tiếp theo là Tôn Liên Thành xuống xe, anh ta đứng phía đối diện chúng tôi cười nói: "Mọi người chắc chắn sẽ không ngờ được là ai sẽ tới cùng đâu."
"Anh lại định làm trò quỷ gì nữa đây?" Bàn tử nóng máu nói.
Tôi đã thay đổi, nhưng Bàn tử thì vẫn vậy, ngay cả khi vết thương mới bình phục miệng lưỡi vẫn cay độc. Giây tiếp theo Tôn Liên Thành kéo cửa xe ra, một người từ trên xe bước xuống, cái người này khiến tất cả chúng tôi như hóa đá trong phút chốc. Sau phút choáng váng dường như cả người anh trai trở nên mềm oặt đứng không vững, người anh trai trước giờ vẫn luôn bình tĩnh kiên cường lúc này đột nhiên chủ động nắm chặt tay tôi, tôi có thể cảm nhận được cả người anh ấy đang run lên.
Yết hầu Trần Đông Phương động đậy, mắt ông ta rơm rớm nhìn người vừa xuống xe vẫn đang mỉm cười với chúng tôi mà gọi: "Anh Thiên Hoa!"
Cái người xuống xe đó tôi rất quen, cực kỳ quen, quen đến nỗi không thể dùng từ ngữ mà miêu tả được, không chỉ vì người đó và anh trai trông rất giống nhau, càng quan trọng hơn khắp cả phòng khách trong nhà tôi đều bày ảnh của ông ấy!
Người đó chính là cha tôi Diệp Thiên Hoa, cái người mà hai mươi mấy năm trước đã bị lột da.
Trên người ông ấy mặc trang phục quân đội, ông ấy vẫn trẻ và đẹp trai y như trong tưởng tượng của tôi ngần ấy năm, nét đẹp của binh vương. Ông ấy cười xòe rộng cánh tay ra muốn ôm chúng tôi, tôi không biết nên làm thế nào, anh trai thì vẫn run rẩy. Lúc này Trần Đông Phương đi tới vỗ vỗ vai anh trai tôi nói: "Trọng Mưu, đã nhiều năm như vậy rồi không phải cậu rất nhớ anh ấy sao? Anh ấy quay về rồi, tới đó đi."
Anh trai bước lên một bước mà cảm tưởng như vô cùng khó khăn, rồi đến bước thứ hai, cuối cùng anh ấy đột ngột xông lên phía trước nhưng không ôm lấy cha tôi Diệp Thiên Hoa mà lại quỳ xuống trước mặt ông ấy.
Lúc này tôi cũng tiến tới. Tôi chưa từng gặp ông ấy, sau khi biết được thân thế thực sự của mình, biết được cái thân phận của người cha này cũng rất mơ hồ nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã cho tôi sinh mạng con người, là cha của tôi ở cái thế giới này, tôi cũng bước tới ôm ông ấy một cái thật chặt.
Đây có thể là cảnh tượng cảm động nhất mà tôi từng trải qua trong hai năm này.
Sau cùng anh trai cũng đứng dậy, ba chúng tôi ôm nhau thật chặt. Cha tôi Diệp Thiên Hoa khóe mắt rưng rưng nói: "Lớn thật rồi, các con đều lớn cả rồi, rất tốt, rất tốt."
Trần Đông Phương cũng đi tới nắm thật chặt tay cha tôi. Hai người nhìn nhau, là đồng đội, là bạn, là anh em, họ không nói một lời nhưng cả hai đều hiểu tất cả.
Bàn tử bước theo sau cùng nói: "Ai dà, chú chính là binh vương Diệp Thiên Hoa trong truyền thuyết đó ư?"
"Thiên Sư Lưu Thiên Tứ của Ngọc Hoàng đạo, tôi biết cậu." Cha tôi bắt tay Bàn tử. Bàn tử ngẩn ra một chút rồi nói: "Nể mặt Diệp tử, cháu miễn cưỡng bắt tay một phàm nhân như chú vậy!"
"Vô cùng vinh dự." Cha tôi Diệp Thiên Hoa ha ha cười lớn.
"Mọi người nhận nhau xong chưa, đi thôi, đi ăn bữa cơm."
Chúng tôi gọi mấy cái xe, sau khi lên xe thì đi đến một nhà hàng, lên một phòng vip chữ Thiên. Lúc đã vào trong phòng Bàn tử hỏi "Chú Diệp, chú làm cách nào sống lại được vậy? Chúng cháu còn đang nghĩ tìm tới giúp chú sống lại."
Diệp Thiên Hoa rót một ly rượu nói: "Nhiệm vụ của tôi có lẽ là thắp đèn hồn cho Diệp tử. Có còn nhớ trước đây chủ nhân Cửu U đã đưa cho mọi người một cái quan tài không? Trong quan tài đó là da của tôi, không ngờ rằng bởi vì mọi người bị thương quá nặng khiến Diệp tử quá lo lắng mà bộc phát sức mạnh tiềm tàng trong người, khiến cho ngọn đèn đã bị thổi tắt của nó tự thắp lên. Đến nước này rồi thì tôi cũng không cần thiết phải giả chết nữa, đành sống lại, đương nhiên nếu cậu hỏi người đã làm tôi sống lại là ai thì đó là tiểu Tôn."
Chúng tôi đồng loạt nhìn sang Tôn Liên Thành, lần này anh ta cười rất ngượng ngùng rồi gật gật đáp lời: "Tôi cũng chỉ ra tay góp chút sức mà thôi." Lúc câu nói này vừa dứt thì cái người đàn ông đeo kính bỗng nhận được một cú điện thoại, ông ta đứng lên nói với chúng tôi: "Mọi người cứ ăn trước, tôi sẽ ăn sau."

Bình Luận

0 Thảo luận