Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 449: Người Trong Ngành Ắt Có Kế Hoạch (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Bàn tử bố trí cái này, tôi cũng không còn cách nào khác chỉ có thể giúp đỡ anh ta, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể nhìn ra được dường như đang bố trí một trận pháp hình cái túi, muốn bắt cô Ngốc vào trong cái túi này. Sắp xếp xong xuôi cũng đã hơn mười giờ tối, mặc dù công việc không nặng nhọc gì những cũng khiến tôi mệt đến toàn thân bốc mùi mồ hôi. Tôi đi tắm, tắm xong Bàn tử phất tay nói với tôi: "Đi đi, đi ôm vợ cậu rồi ngủ đi."
"Còn anh?" Tôi hỏi.
"Người trong ngành ắt có kế hoạch." Bàn tử nói.
"Đừng có lòng vòng, rốt cuộc anh định làm như thế nào?" Tôi hỏi.
"Bàn gia tôi sắp xếp xong rồi. Tôi làm một cửu khúc liên hoàn trận, đặt đứa bé kia vào trong sau đó cố ý lưu lại một sơ hở cho cô Ngốc, chỉ cần cô ta vào trong trận pháp tôi lập tức thay đổi hình thế trận nhốt cô ta vào trong đó. Được rồi, cậu đừng có hỏi nữa, nói nữa cậu cũng không hiểu. Cậu yên tâm đi, Bàn gia tôi đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ không làm bọn họ bị thương." Bàn tử nói.
Tôi trở về phòng, bởi bên ngoài đã bày trận nên tôi không hề thấy buồn ngủ chút nào. Bàn tử ngồi đợi ở bên ngoài, tôi và Hàn Tuyết cũng không có tâm trạng nào làm loạn, cứ thế ngồi im nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Hai ngày này hai người chúng tôi đều không nỡ đi ngủ, vậy mà đợi mãi cuối cùng ngủ lúc nào không biết. Ngủ tới tận nửa đêm tôi đột ngột bị tiếng chuông bên ngoài làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra thì Hàn Tuyết cũng đã tỉnh lại. Cái chuông đó là chúng tôi mua ban sáng, được Bàn tử dùng sợi chỉ đỏ treo lên. Vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên là tôi biết cô Ngốc chắc chắn đã rơi vào tay Bàn tử rồi. Tôi lập tức đứng dậy chạy ra phía cửa sổ nhìn, thấy bên ngoài đèn điện sáng trưng, cô Ngốc ôm thi thể khô của đứa bé mặt đầy hoang mang. Cô Ngốc liên tục dùng thân mình chạm vào những lá cờ màu vàng mơ được buộc với nhau bằng sợi chỉ đỏ, nhưng cứ mỗi lần động vào, chuông vang lên là cô ta lại bị bật ra.
Hàn Tuyết nhìn cảnh ấy mặt mũi trở nên rất lo lắng. Tôi hôn nhẹ cô ấy một cái rồi nói: "Em ở trong này chờ, anh ra ngoài xem."
Kết quả là khi tôi đi ra ngoài, chờ đợi ở ngoài sân thì nhìn thấy Bàn tử đang kéo sợi dây thừng, Kinh luân cầm tay mà anh ta giấu trên cây trong vườn đột nhiên di chuyển về phía cô Ngốc, tới trên đầu cô ta nó liên tục quay, cô Ngốc phía dưới Kinh luân cầm tay dường như đang rất đau đớn, la hét điên cuồng khiến tôi nhìn mà cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Tôi chạy vội tới bên cạnh Bàn tử nói: "Được rồi, đủ rồi đó, anh làm cái gì vậy chứ!"
"Không cho cô ta nếm trải chút đau đớn thì cô ta không ngoan ngoãn được." Bàn tử nói, nhưng cuối cùng anh ta cũng không cho Kinh luân xoay tròn nữa mà nói với cô Ngốc: "Tôi có thể cho hai mẹ con các người đoàn viên, nhưng cô phải nói tất cả những chuyện cô biết cho Bàn gia. Tại sao cô năm lần bảy lượt đi tìm nha đầu Hàn Tuyết, tại sao lại ngăn cản bọn họ động phòng."
Lúc này trông cô Ngốc vô cùng đau khổ, đây cũng là lần thứ hai cô ta không để lộ ra nụ cười dọa người trước mặt tôi, cả hai lần thì đều là vì đứa bé. Lúc này cô ta nhìn tôi mặt mày tràn ngập sự cầu cứu dường như đang cầu xin tôi cứu cô ta. Cảnh này trông rất giống với cảnh năm đó khi cô ta bị rơi xuống nước vùng vẫy trong hoảng loạn. Cảnh này làm tôi mềm lòng kéo Bàn tử ra nói: "Được rồi Bàn gia, dày vò hai mẹ con thân cô thế cô như vậy không xứng bậc anh hùng, tha cho bọn họ đi, để bọn họ mẫu tử đoàn viên."
"Cậu tém tém lại chút đi, Bàn gia tôi phí bao công sức như thế, cậu nói thả là thả à?" Bàn tử nói xong tiếp tục kéo Kinh luân, chỉ cần kéo là cô Ngốc lại dãy dụa đau đớn trông vô cùng thống khổ. Bàn tử cười lạnh nói: "Nghe thấy chưa, đây cũng coi như là có qua có lại, mau nói những gì cô biết cho tôi."
Cô Ngốc nhìn tôi, vẫn bộ dạng thống khổ cầu cứu ấy, liên tục lắc đầu biểu thị bản thân không thể nói. Tôi đã không còn chịu được nữa chỉ muốn thả hai mẹ con bọn họ ra, nhưng đúng lúc này Hàn Tuyết dường như cũng không nhẫn nhịn được nữa từ trong phòng xông ra ngoài nói: "Bàn tử, anh mau thả hai bọn họ đi!"
Bàn tử dường như không thèm để ý mà đứng lên la mắng cô Ngốc: "Nói, tại sao cô năm lần bảy lượt đến tìm cô ấy? Còn không nói Bàn gia ta xoay Kinh luân lần này sẽ cho mẹ con hai người hồn xiêu phách tán!"
"Bàn tử!" Tôi hét lên.
"Cậu câm miệng!" Bàn tử trừng mắt với tôi, tôi há hốc miệng không biết nên nói gì. Thực ra tôi biết sự lý trí lúc này của Bàn tử là hoàn toàn hợp lý, tôi cũng muốn biết đáp án, nhưng cứ nhìn sự thê thảm của mẹ con bọn họ rồi Hàn Tuyết lúc này cũng ở ngay bên cạnh, cô ấy dễ mềm lòng, chắc chắn không thể chịu nổi cảnh nhìn mẹ con hai người họ đang chịu cực hình của Bàn tử.
"Tôi đếm đến ba, một, hai!" Bàn tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận