Cha tôi không chỉ đưa tấm bùa hộ thân cho Đường Nhân Kiệt, mà sau đó ông ấy còn đem vũ khí đạn dược chia đều cho ba người họ, ba người họ không hiểu tại s•a•o cha tôi lại phải làm như vậy, cho rằng ông ấy muốn một mình rút lui, cha tôi cười rồi nói với họ: "Tôi không quay về đâu, chỉ có điều nếu như một khi bị cái bóng kia nhập vào người, tôi không có vũ khí, thì mối uy hiếp gây ra cho các cậu sẽ nhỏ hơn, vẫn là giao kèo như ban nãy, nếu như, tôi nói là nếu như cái bóng nhắm vào tôi, thì hãy giết chết tôi."
Họ tuy là binh vương, nhưng trên thực tế cũng chỉ là những thằng nhóc hai mươi tuổi đầu, bây giờ trong mắt rất nhiều người thậm chí đều có thể gọi là nhóc con, lúc đó Trần Đông Phương, anh trai Tứ Xuyên và Đường Nhân Kiệt họ đều khóc lên, nếu như lúc trước gọi cha tôi là đại ca vì tuổi tác, bây giờ thì họ bị thuyết phục bởi nhân phẩm của cha tôi, điều này đã không còn bất cứ liên quan gì đến việc thân thủ cao hay thấp.
Họ tiếp tục đi tiếp, lúc này dùng ngón chân thì cũng có thể nghĩ được rằng cha tôi không có bùa hộ thân chắc chắn sẽ là người nguy hiểm nhất trong đội, quả nhiên là vậy, sau đó trong lúc họ đang đi tiếp, cái bóng đó lại một lần nữa biến mất, mà bùa hộ thân của ba người họ đều không bị cháy, đáp án đó gần như đã rõ, cha tôi không có bùa hộ thân đã bị cái bóng đó nhập lên người.
Anh trai Tứ Xuyên và Đường Nhân Kiệt đã giơ súng lên nhắm vào cha tôi, lúc đó cả người cha tôi đều đã rơi vào một trạng thái kỳ lạ, ông ấy gần như không khống chế được bản thân, nhưng lại cũng giống như đang cố gắng hết sức để khống chế chính mình. Bản thân ông ấy cũng đã cảm thấy điều kì lạ, ông ấy kêu lên với hai người đám Đường Nhân Kiệt: "Giết chết tôi, mau lên! Giết tôi đi!"
Súng của hai người này đều nhắm không chuẩn, bởi vì hai người họ đều đang phát run, nhưng bởi vì lời nói của cha tôi, hai người họ cắn răng muốn bóp cò, Trần Đông Phương không thể nào chấp nhận như vậy được, ông ấy lập tức ấn súng của hai người kia xuống, nói: "Đừng, đừng giết đội trưởng!"
Có thể cha tôi cũng không muốn chết, lúc này, cha tôi k•ê•u lên với họ: "Cũng đúng, tôi chết rồi, nó sẽ tiếp tục giết chết các cậu, đi đi, tôi tạm thời cũng không chết được đâu, nó không đơn giản chỉ đoạt mạng tôi như vậy, đi mau, tụ hợp với A đi!"
Ba người họ nhất thời mất đi trụ cột, nhưng họ cũng biết, như vậy thật ra là lựa chọn tốt nhất, Trần Đông Phương kéo anh trai Tứ Xuyên và Đường Nhân Kiệt bắt đầu chạy lên phía trước, cách xa cha tôi, cũng có nghĩa là cách xa cái bóng đó, tuy vứt bỏ chiến hữu vào lúc này là hành vi khiến người khác khinh bỉ, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Sau khi rời xa khỏi cha tôi, mấy người Trần Đông Phương vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của cha tôi, họ không có quay lại nhìn, nhưng có một cách khác có thể biết được cha tôi sống hay chết, đó chính là nhìn bóng, chỉ cần cái bóng không đi cùng họ, thì có nghĩa rằng cái bóng vẫn đang ở trong người cha tôi, một khi cái bóng mà đi theo, thế thì cũng chỉ có một đáp án, đó là cha tôi đã bị cái bóng giết chết rồi, đi theo họ để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nhánh rẽ đã hợp lại ở phía trước mặt, ở chỗ hai ngả rẽ nhập lại làm một, họ gặp được A và ba người mà ông ấy dẫn theo, lúc này nhóm của cha tôi cũng chỉ có ba người. A đi về phía họ, hỏi đã xảy ra chuyện gì, ba người này lúc đó lại khóc nữa, lần này hoàn toàn là bị dọa khiếp rồi, cuối cùng vẫn là anh trai Tứ Xuyên dùng thứ tiếng phổ thông kém cỏi báo cáo lại tình hình cho A, sau khi báo cáo xong, Trần Đông Phương kéo lấy A rồi nói: "Cái bóng đó đến giờ vẫn chưa xuất ra, vậy có nghĩa là Diệp Thiên Hoa vẫn còn sống, hay là chúng ta quay lại cứu anh ấy đi, hơn nữa sau lưng chúng tôi còn có thi thể của Đại Răng Vẩu."
Lúc này, không một ai cười trên nỗi đau khổ của người khác, có chăng chỉ là quan tâm và lo lắng, cuối cùng A vẫn lắc đầu, cho dù cha tôi vẫn còn có khả năng sống sót, nhưng bây giờ mà đi cứu ông ấy, cứu người đồng thời cũng có nghĩa là lại một lần nữa tiếp cận cái bóng đó, lúc này A mới nói thật, cái bóng này, chính là thủ phạm chính khiến các chiến sĩ trước đây thương vong trầm trọng.
Nó khống chế chiến sĩ, khai hỏa và ném lựu đạn về các chiến hữu, sau khi chiến sĩ n•à•y bị bắn chết, nó có thể nhập vào người một chiến sĩ khác, sau đó tiếp tục giết người.
Lúc này, sáu người còn lại cực kỳ đoàn kết, họ yêu cầu được biết nhiệm vụ lần này rốt cuộc là chuyện gì, nếu không cho dù bây giờ có lấy mạng của họ thì họ cũng sẽ không tiếp tục đi tiếp, họ phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng nhiệm vụ của họ là lên chiến trường giết địch, chứ không phải là đi nộp mạng một cách mập mờ không rõ ràng như vậy, ai biết được cái bóng sẽ nhập vào người lúc nào, hơn nữa còn muốn lấy mạng của họ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận